Ngụy Côn làm như không thấy ánh mắt hung dữ của cha mình, dù sao thì cũng không làm gì được cậu. Chậc, chẳng có chút áp lực nào. Không chỉ vậy, cậu còn thản nhiên cất điện thoại đi, nhìn đông ngó tây rồi huýt sáo một tiếng.
\”Nhóc con, ta thường cảm thấy có khoảng cách thế hệ với con chỉ vì ta chưa đủ vô liêm sỉ.\” Nhìn bộ dạng này của cậu, Ngụy Vô Tiện trợn trắng mắt, vừa tức vừa buồn cười nói. Nhưng ngay sau đó, hắn cũng ung dung rút điện thoại của mình ra, \”tách tách\” chụp lại Càn Nguyên nhà mình ở đủ góc độ, sau đó mới hài lòng cất đi. Cuối cùng, còn ra vẻ đạo mạo mà dạy dỗ Ngụy Côn: \”Trẻ con không được suốt ngày chơi điện thoại. Bài tập làm xong chưa?\”
Ngụy Côn lại một lần nữa bị sự vô liêm sỉ của cha mình làm cho sững sờ như chó ngốc. Thấy Ngụy Vô Tiện rút một điếu thuốc ngậm trên môi, cậu trừng mắt nhìn, không chịu thua mà nhướng mày: \”Hút thuốc sau khi vận động à?\”
\”Khụ khụ…\” Ngụy Vô Tiện bị sặc khói, ho sặc sụa như muốn long trời lở đất, vung tay vỗ một cái lên sau đầu Ngụy Côn: \”Nhóc con lông còn chưa mọc đủ, ăn nói lung tung cái gì thế.\”
Ngụy Côn chẳng để tâm, lại huýt sáo một tiếng, đắc ý vô cùng. Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới giúp cha mình vỗ lưng thuận khí, tỏ vẻ cực kỳ hiền lành. Dù bị đánh một cái, nhưng chỉ cần không để cha lại lộ ra dáng vẻ bi thương kia, thì vẫn rất đáng giá.
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói: \”Đi thôi.\”
Thực sự phải đi rồi, hắn cũng thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, ngay cả độ cong trên khóe miệng cũng giảm đi không ít. Vẫn rất không nỡ, nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình ở nơi này, Ngụy Vô Tiện cắn răng nhắm chặt mắt, kéo lấy Ngụy Côn, không quay đầu lại mà rời đi. Hắn không dám quay đầu, chỉ sợ vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ, hắn sẽ không thể nào rời đi được nữa.
Lam Vong Cơ tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn, trong rừng vang vọng tiếng chim hót líu lo, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên mặt đất.
Y khẽ day day mi tâm, cảnh tượng đêm qua đột nhiên tái hiện trong đầu, khiến y giật mình bật dậy, vội vàng nhìn quanh tứ phía, nhưng không thấy bóng dáng người mà y mong chờ.
Chẳng lẽ… thật sự chỉ là ảo cảnh?
Lam Vong Cơ thất vọng thu ánh mắt về, lúc này mới nhận ra cơ thể trống rỗng đến khó tả, không chỉ linh lực cạn kiệt mà còn…
Nhận thức được rằng dương quan của mình đã thất thủ, lại chẳng tìm thấy tung tích của Ngụy Vô Tiện, sắc mặt Lam Vong Cơ lập tức tái nhợt.
Không phải Ngụy Anh… Vậy thì là ai?
Không đúng! Đây là… yêu khí?
Dù sao Lam Vong Cơ cũng là đại tu sĩ danh chấn tu chân giới, rất nhanh liền nhận ra trong không khí phảng phất một luồng yêu khí nhàn nhạt. Sắc mặt y càng lúc càng khó coi, dung mạo như ngọc lúc này đã trắng bệch gần như trong suốt.
Chẳng lẽ tối qua y đã song tu với một yêu vật giỏi mê hoặc lòng người? Nhưng cảnh tượng đêm qua lại chân thực đến vậy, ngay cả tín hương cũng giống hệt của Ngụy Anh. Rốt cuộc là loại yêu vật nào có thể làm được điều đó? Rõ ràng trước đó y đã kiểm tra kỹ, nơi này không hề có yêu vật mới phải.