\”… Thanh Hàn.\”
Sở Minh ho nhẹ một tiếng, hỏi.
Nghe thấy giọng Sở Minh, Tống Thanh Hàn ở đầu dây bên kia thở hắt ra một hơi, một tay cậu cầm điện thoại, tay còn lại thì kéo kéo cổ áo, lách khỏi mấy mớ dây máy móc lộn xộn, đi thẳng ra ngoài trường quay.
\”Bây giờ anh đang ở bên ngoài hả?\”
Tống Thanh Hàn đứng ngay cửa phim trường ngó ra ngoài nhìn thử, bên ngoài trống không, dường như chẳng có người.
Hàn Nghị thật sự là đầu tư hết cả tiền vốn, vì để tránh quá trình quay phim bị paparazzi chụp được, ông đã rứt ruột bỏ tiền thuê cả một đội bảo vệ đứng canh ngoài cổng, nếu như không có điện thoại của Hàn Nghị, muốn lén lút trốn vào, gần như là chuyện không thể xảy ra.
Khi Tống Thanh Hàn định ra ngoài đã nói trước với Hàn Nghị rồi, nhưng bây giờ, sao vẫn chưa thấy bóng dáng của Sở Minh nhỉ?
\”Thanh Hàn.\”
Tống Thanh Hàn đang thò đầu ra tìm, đột nhiên giọng trầm thấp, quyến rũ của Sở Minh truyền đến, \”Tôi ở đây.\”
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy tổng giám đốc Sở cao quý hơn người đang cầm một hộp cơm bằng tre sẫm màu, phơi nắng đến mồ hôi nhễ nhại, mỉm cười vẫy tay với mình.
Tống Thanh Hàn sốt ruột, nhanh chóng chạy tới kéo anh qua, giơ tay ra hiệu với anh bảo vệ đang định đi lại, sau đó lục tìm trong túi, móc ra một chiếc khăn tay trơn màu thường dùng để dự phòng cho vai Phương Du.
\”Lau mồ hôi đi.\”
Đối diện với Sở Minh trên đầu đầy mồ hôi nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, Tống Thanh Hàn thật sự muốn bó tay, cậu thở dài, nhét khăn vào tay Sở Minh, \”Sao lại không che dù chứ?\”
Ánh mặt trời lúc này không phải vào lúc gắt nhất, nhưng cũng nóng chết người, cũng không biết Sở Minh đã đứng ở ngoài bao lâu, lỡ đâu cảm nắng, vậy thì lớn chuyện rồi.
Sở Minh vừa lấy khăn tay lau lau trán mình, vừa đưa hộp cơm trong tay ra trước mặt Tống Thanh Hàn: \”… Lúc nãy tiện đường mang qua đây.\”
Tống Thanh Hàn cúi xuống nhìn hộp cơm, những thanh gỗ dày màu nâu sẫm được ghép lại với nhau một cách khéo léo, trên nắp còn khắc họa tiết chìm, hình một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ, nhìn thế nào đi chăng nữa cũng không giống như là tiện đường.
Hộp cơm vừa vào tay Tống Thanh Hàn, biểu cảm của Sở Minh hình như nhẹ nhõm hơn.
Tống Thanh Hàn cầm lấy hộp cơm, ngẩng đầu vẫn thấy anh mồ hôi nhễ nhại, khăn tay cầm đó mà cũng không biết đường lấy mà lau, không khỏi cau mày: \”Trên trán anh còn mồ hôi kìa.\”
Sở Minh im lặng gật đầu, lấy khăn tay dặm dặm vài cái rồi lại bỏ xuống.
Tống Thanh Hàn nhịn không nổi nữa, trực tiếp lấy lại cái khăn, lau mạnh lên mặt Sở Minh một hồi mới bỏ tay xuống.
Khi đang lau, Tống Thanh Hàn sơ ý chạm trúng tóc Sở Minh mấy lần, mặt sát lại cũng không cảm thấy gì, đến lúc bỏ tay xuống, mái tóc hơi rối của Sở Minh hiện rõ trước mặt Tống Thanh Hàn, mái tóc vốn được chải chuốt kĩ càng bây giờ lại rũ trước trán, che bớt đi vẻ lạnh lùng làm người ta choáng ngợp, thay vào đó lại thêm vài phần cuốn hút.