Cả cơ thể và tâm trí của Tống Thanh Hàn lần đầu tiên cảm nhận được áp lực lớn như vậy, buộc cậu phải nâng cao tinh thần của mình, mỗi một động tác, cử chỉ đều vừa kiêu ngạo, cao quý, lại vừa lạnh lùng, xa cách.
Cậu chìm vào trạng thái dường như đã quên đi chính mình. Trần Gia Minh và Tạ Diệc An đang phối hợp với cậu cũng nhận được một loại áp lực vô hình.
\”Cắt–\” Chỉ đến khi cảnh quay kết thúc, Tống Thanh Hàn mới như tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
Cậu nhẹ nhàng lau mồ hôi, vừa quay đầu nhìn, thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh Hàn Nghị.
Người đó… Là Sở Minh.
Tống Thanh Hàn nhìn một cái, người đó đứng bên cạnh Hàn Nghị, cúi đầu như đang nhìn màn hình điều khiển.
Sở Minh cúi đầu xem lại cảnh quay vừa rồi của Tống Thanh Hàn, trong mắt như hiện lên sự tán thưởng.
Anh là thương nhân, không hiểu gì về phim ảnh, càng không hiểu gì về kĩ năng diễn xuất, nhưng anh có thể nhìn ra, trong cảnh quay lúc nãy, khí chất của Tống Thanh Hàn đã thay đổi hoàn toàn, giống như trong cùng một thể xác nhưng xuất hiện thêm một linh hồn vậy, cho dù là cùng một gương mặt, nhưng không thể nào liên tưởng được đến Tống Thanh Hàn ngày thường.
Cậu ấy rất giỏi.
Sở Minh rời mắt khỏi màn hình, sau đó đứng thẳng người dậy, trên mặt vẫn còn một chút kinh ngạc, nhìn Hàn Nghị gật đầu: \”Đạo diễn Hàn.\”
\”A… Ngài Sở.\”
Hàn Nghị bắt tay với anh, đầu lập tức nhảy số, nhưng nghĩ đến nát óc cũng không thể đoán ra tại sao ông lớn này lại tới đây.
\”Đạo diễn Hàn không cần căng thẳng, tôi chỉ đến đây xem thử thôi.\”
Sở Minh nhìn quanh phim trường một vòng, nhưng lại không thấy bóng dáng Tống Thanh Hàn đâu.
Anh rũ mắt xuống, khuôn mặt lạnh lùng, đẹp trai không hề thay đổi.
Ông lớn như cậu đến đây xem thử làm ai ai cũng căng thẳng muốn chết rồi đó!
Tập đoàn Sở thị là nhà đầu tư lớn nhất của dự án phim này, là nguồn lực kinh tế lớn nhất của ông. Trước đó Hàn Nghị chọn Tống Thanh Hàn, ngoại trừ vì kĩ năng diễn xuất của Tống Thanh Hàn khá ổn ra, còn bởi vì cậu là người của Tinh Hải, mà Tinh Hải lại là công ty con của tập đoàn Sở thị, ông cũng muốn tạo ấn tượng tốt với nhà đầu tư.
Nhưng Hàn Nghị tốt xấu gì cũng đã lăn lộn nhiều năm trong nghề, chuyện gì cũng từng gặp rồi, lần này cũng chỉ là nhà đầu tư đến xem thôi, chẳng phải chuyện gì to tát.
Vừa nghĩ như vậy, sự căng thẳng trong lòng ông vừa rồi cũng giảm bớt.
Chỉ là nhà đầu tư hơi lớn chút thôi mà!
Ông cũng đâu phải… Chưa từng gặp…
Sở Minh im lặng rút tay về, nhìn trái ngó phải, nói với Hàn Nghị: \”Nếu đạo diễn Hàn vẫn còn bận quay phim thì tôi đi trước đây.\”
\”…\” Vậy tức là cậu thật sự chỉ đến đây xem thử thôi hả?
Nhưng Sở Minh đã nói như vậy, Hàn Nghị cũng đâu dám giữ anh lại, ông nhìn lại đồng hồ, đã hơn một giờ chiều, diễn viên đã diễn cả buổi sáng rồi, chắc cũng đã mệt, nên ông bảo trợ lý trường quay tạm thời nghỉ ngơi, định bụng sẽ đích thân tiễn Sở Minh.