Tống Thanh Hàn khó lắm mới ngủ được một giấc ngon như vậy, khi tiếng chuông điện thoại điên cuồng reo, cậu vẫn đang nằm trên chiếc giường hơi nhỏ hẹp, nheo mắt, có cảm giác lơ lửng quên luôn khái niệm thời gian.
\”Roẹt–\” Tống Thanh Hàn kéo tấm rèm cửa có vẻ hơi cũ kĩ ra, ánh nắng ấm áp rọi vào, đầy ắp cửa sổ, làm cho nệm giường như sạch sẽ hơn vài phần.
Cậu nhìn chiếc điện thoại đã ngừng reo, mở khóa màn hình, là một số lạ.
Tống Thanh Hàn cầm điện thoại suy nghĩ, rồi quyết định gọi lại.
\”Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận máy–\” Tống Thanh Hàn liền tắt đi.
Số điện thoại này là một biến số.
Đời trước cậu có nhận được cuộc gọi này không nhỉ?
–Hình như là có.
Chỉ là đời trước cậu quá ngu ngốc, bắt gặp Diệp Dịch và Liễu Phi tùy tiện quấn lấy nhau trong căn phòng mình đã cất công trang trí, liền bất chấp đạp cửa xông vào chất vấn, làm ầm làm ĩ. Cuối cùng, làm Diệp Dịch thẹn quá hóa giận, đánh cậu một trận rồi đuổi cậu ra khỏi căn hộ do chính cậu bỏ tiền thuê. Lúc ấy, cậu trở nên vô tri vô giác, nghe tiếng điện thoại reo cũng không thèm để ý…
Cũng không biết rốt cuộc là ai muốn tìm cậu.
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao ngoài cửa sổ, hơi nheo mắt, ngón tay vô thức gõ nhịp lên cánh tay– Đây là thói quen của cậu ở kiếp trước.
Cho dù sống lại thêm một lần nữa, có những thứ đã khắc sâu vào xương tủy, không thể buông xuống, càng không thể quên đi.
\”Reng reng reng–\” Điện thoại lại một lần nữa reo lên, vẫn là số lạ ban nãy.
\”Alo, tôi là Tống Thanh Hàn.\”
\”…\” Người ở đầu dây bên kia không ngờ lần này Tống Thanh Hàn lại nhấc máy nhanh như vậy, ngừng một chút mới nói tiếp, \”Là cậu Tống Thanh Hàn đúng không, tôi là quản lý mới của cậu, Trần An.\”
\”…\” Tống Thanh Hàn siết chặt điện thoại, chậm rãi nhíu mày.
Người tên Trần An này, Tống Thanh Hàn có biết.
Tuy trong giới, Trần An không phải là \”bàn tay vàng trong làng quản lý\”, nhưng cũng dẫn dắt nhiều sao nam, sao nữ trẻ có tên tuổi. Trong số đó còn có Tạ Uyển Uyển- người đứng đầu trong thế hệ sao nữ mới hiện nay– Nghĩ thế nào cũng thấy anh ta không thể để mắt tới một diễn viên hạng mười tám như mình.
Lẽ nào là Diệp Dịch giật dây cho cậu?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, Tống Thanh Hàn liền gạt đi ngay.
Dự án trong tay Trần An còn nhiều hơn Liễu Phi, nếu như Diệp Dịch có thể với tới Trần An, lý nào lại nhường cho cậu?
Những suy nghĩ này cứ chạy lòng vòng trong đầu Tống Thanh Hàn.
Cậu cầm lấy điện thoại, nói với Trần An ở đầu dây bên kia: \”Là tôi, tôi là Tống Thanh Hàn. Trần…\”
\”Cậu gọi tôi anh Trần là được.\”
Giọng điệu của Trần An nghe có vẻ hiền hòa.