Tống Thanh Hàn đến hơi sớm, vẫn chưa đến thời gian khai máy, đoàn phim vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, An Ý Như và Trần Gia Minh vẫn chưa tới, mà Tạ Diệc An lại đang bận quay một bộ phim khác, nên phải ba bốn ngày nữa mới qua đây.
Kiếp trước, vì một vài lý do nên Tống Thanh Hàn không thích ra ngoài đi dạo, bởi vậy ngoài đi lòng vòng trong phim trường ra, thì cậu chỉ ở trong phòng của mình thôi, rồi lấy kịch bản mà mình đã sớm nằm lòng ra phân tích, đọc đến mức nó nhàu cả ra.
Cuốn kịch bản mới đã bị cậu làm cho nhàu nhĩ hết rồi, trên đó viết chi chít chữ với nhiều màu mực khác nhau, chồng chất lên nhau, vừa chi chít lại vừa rõ ràng một cách kì lạ.
Đất diễn của Phương Du mặc dù không nhiều, nhưng đa số lại là cảnh quay chung với nam chính, nếu như không nghiên cứu kĩ nhân vật, rất dễ bị khán giả bỏ qua, làm nền cho nam chính.
Mà Trần Gia Minh và Tạ Diệc An… dù sao đi nữa, cũng không phải loại người sẽ hạ thấp trình độ của mình để nâng bạn diễn lên.
Càng khỏi phải nói tới tên Tạ Diệc An đang không vừa mắt với cậu.
Lông mi của Tống Thanh Hàn khẽ rung, rồi tiếp tục đọc kịch bản.
Tống Thanh Hàn ở trong nhà khách khoảng nửa tuần, ba diễn viên chính kia mới vội vã đi đến phim trường.
Mà sau ngày Tạ Diệc An đến một ngày thì cũng là ngày khai máy.
Hình như vì đặt hết kì vọng vào bộ phim này nên lễ khai máy cũng được Hàn Nghị tổ chức long trọng. Ông mời vị sư phụ nổi tiếng nhất ở đây, trên bàn bày đầy đủ tam sinh lục súc. Ông cùng với Tống Thanh Hàn và mọi người trong đoàn đứng chung một chỗ, trên tay còn cầm một nén nhang đang cháy, miệng thì lẩm nhẩm lời khấn.
Lễ khai máy là để cầu may mắn, thuận lợi.
Tống Thanh Hàn cầm chặt nén nhang trong tay, nhìn bàn lễ được đặt chỉnh tề, hàng lông mi hơi rũ xuống, cung kính cúi người khấn theo tiếng khấn của sư phụ, nghiêm túc vái.
Hàn Nghị nghiêm trang cắm nén nhang vào lư hương, rồi đứng qua một bên nhìn Tống Thanh Hàn và những người khác làm theo.
Đến khi mọi người trong đoàn làm lễ xong, ông mới nghiêm trang bước đến trước chiếc máy quay được phủ một tấm vải đỏ, hai tay kéo một cái, tấm vải đỏ phủ trên máy quay liền tuột xuống.
Những phóng viên đã sớm hay tin đứng một bên chụp hình để gửi về tòa soạn. Sau đó họ cầm lấy micro đưa về phía Hàn Nghị và những người khác.
\”Đạo diễn Hàn, nghe nói phim mới của ông có rất nhiều người mới tham gia, tại sao ông lại chọn những người mới này?\”
\”Tạ Diệc An, nghe nói cậu diễn vai nam thứ trong phim, không biết cậu nghĩ gì về vai diễn này?\”
\”Tạ Diệc An, nghe nói trước khi khai máy cậu đang đồng thời quay trong bộ <Đạp Tiên>, cho hỏi có phải là thật không?\”
Không biết ai đã liều lĩnh hỏi câu này, Tạ Diệc An hơi trầm giọng, trên mặt vẫn là nụ cười thân thiện, nhưng chỉ trả lời câu hỏi của một phóng viên khác: \”Vâng, đúng vậy, tôi thấy vai diễn lần này rất mang tính thử thách…\”