\”Ok, chín giờ sáng mai, cậu đến Tinh Hải một chuyến.\”
Sở Minh gõ bút, đưa mắt nhìn Ngụy Khiêm, nụ cười ban nãy vụt tắt, chỉ còn lại một loại khí chất khiến người ta cảm thấy run sợ.
Sở Minh cúp máy, nói với Ngụy Khiêm đang đứng bên cạnh: \”Đi thông báo, cuộc họp sáng mai bị hủy.\”
Ngụy Khiêm nhẹ nhàng đáp lời, thấy anh không còn gì căn dặn thì cầm tài liệu đã được ký ra ngoài gọi điện thoại, thông báo đến lãnh đạo các phòng ban đang đứng ngồi không yên kia.
Anh ta chắc chắn đã nhìn nhầm rồi.
Sở đại ma vương có thể nở nụ cười dịu dàng như vậy sao?
Sở Minh đẩy nhẹ mắt kính trên sống mũi, đôi mắt sâu và sắc bén ẩn sau cặp mắt kính kia không những không dịu dàng, mà ngược lại còn thêm lạnh lùng cương nghị, khiến người ta nhìn thấy thì đều sẽ liên tưởng đến mấy nhân vật sếp tổng bá đạo trong tiểu thuyết.
Anh liếc xem giờ trên điện thoại, cúi đầu xuống, trên môi khẽ nở một nụ cười.
.
Tống Thanh Hàn nắm chặt điện thoại trong tay, khuôn mặt thường ngày hoặc là lạnh lùng, bình tĩnh, hoặc là tươi cười thân thiện, giờ đây lại lộ ra vẻ hơi hoang mang.
Người vừa nãy… Là Sở Minh sao.
Sự tò mò trong lòng Tống Thanh Hàn sắp chất cao như núi rồi, cậu đưa tay lên vuốt mặt, nhìn điện thoại, cắm sạc để qua một bên, suy nghĩ gì đó rồi mở vali mà cậu đã mang từ căn hộ từng ở chung với Diệp Dịch ra.
Dạo này cậu hơi bận, nhớ lại kí ức của kiếp trước hơi tốn thời gian, nên vẫn chưa mở chiếc vali này ra để sắp xếp.
Trong vali cũng không có bao nhiêu đồ đạc, ngoài một chiếc máy tính xách tay và mấy xấp tài liệu ra thì chỉ có vật dụng hằng ngày và vài bộ lễ phục.
Tống Thanh Hàn lần lượt lấy đồ bên trong ra sắp xếp ngay ngắn, sau đó chọn một bộ đồ vừa không quá màu mè, vừa lịch sự để qua một bên, đồ còn lại thì treo hết vào trong tủ.
9H ngày mai.
Tống Thanh Hàn dừng lại một chút, nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã điểm 8h tối.
… Vẫn còn sớm.
Cậu đứng tại chỗ một lúc, sau đó khẽ cười cười lắc đầu.
Chỉ là đến Tinh Hải một chuyến thôi mà, kết cục xấu nhất cũng chỉ là Sở Minh tự nhiên thấy hối hận, rồi đá cậu ra khỏi Tinh Hải thôi chứ gì.
Nếu thật sự như vậy, thì cậu lui về bán trứng ngâm trà thôi.
Biết đâu có vài cô chú, ông bà thấy cậu đẹp trai lại mua nhiều nhiều trứng thì sao?
Suy nghĩ thông suốt xong, Tống Thanh Hàn cầm bộ đồ trên giường để lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó ngồi trên giường, mở laptop ra.
Thuần thục kết nối mạng, Tống Thanh Hàn vừa mở weibo ra, không biết tại sao tay liền gõ một cái tên vào thanh tìm kiếm.
Tinh Hải, những cái khác thì không biết, nhưng khoản tiền bạc thì rất chịu chi, cơ sở hạ tầng cũng rất chịu khó đầu tư.