Vui lòng đọc tại acc @TamhontangdongXD ở 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭.
Chương 6.
Tinh Bối Nhi bĩu môi, vứt khối thép nát trên tay sang một bên.
Hôm nay vẫn không nhặt được gì tốt cả. Em đứng trong đống đồ đổ nát, ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời có sắc tím mờ ảo đan xen cùng màu xanh, chúng nối đuôi nhau mềm như dải lụa, bay bổng theo gió, nhẹ nhấp nhô như nước mắt thiên không. Đó là cực quang và cực quang đen.
Sao Lam Từ là một hành tinh giàu từ trường, chung quanh đều ngập tràn lực từ, hiện tượng bão lực từ xảy ra thường như cơm bữa. Do từ trường khác thường nên thực vật khó sống được tại đây, thứ duy nhất có thể ăn ở nơi này là một loài thực vật giả tên Song Thành, sẽ tấn công vật sống tiếp cận nó. Loài người thuộc loài thích nghi cao, bởi thế, dù hoàn cảnh có khắc nghiệt đến đâu thì vẫn có người sống. Liên minh lấy sao Lam Từ làm chỗ xử lý máy móc bỏ đi, lợi dụng tính chất vốn có của tinh cầu mà triệt tiêu từ tính còn lưu lại trên chúng. Cư dân địa phương lại ra khu chứa phế liệu nhặt những vật hữu dụng để đổi lấy đồ dùng sinh hoạt.
Trong trí nhớ của Tinh Bối Nhi, mẹ và em luôn sinh sống ở đây, với em, ba chỉ là một danh từ chỉ người cung cấp tinh trùng cho tử cung. Từ trước đến nay mẹ đã phải làm lụng vất vả để nuôi lớn em, vậy nên từ khi mới bốn tuổi em đã bắt đầu học cách phân biệt những khối đá mình mang về từ khu chứa.
Ngày mốt là thời điểm liên minh vứt đồ ở đây, cô bé nghĩ trong vòng hai ngày cuối sẽ phải tìm bằng được đồ, chứ chờ sau hai ngày, cư dân địa phương lại tụ tập nhặt phế liệu, khi đó dù tìm được đồ tốt thì cô bé cũng không có khả năng còn nguyên vẹn mà mang đồ đi trao đổi. Thứ pháp luật trên tinh cầu này chẳng hề hoàn chỉnh, chỉ cần không công khai giết người, nhân viên liên minh ở đây cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bởi thế, các cô bé chỉ có thể đến vào khoảng thời gian người lớn về gần hết, phế liệu còn lượm được cũng sót lại chẳng bao nhiêu. Tinh Bối Nhi lắc đầu, để mồ hôi trên mặt văng đi hết, bắt đầu cẩn thận leo lên đống kim loại cứng chất thành núi gần đó.
Mong vận may hôm nay sẽ tốt.
Động tác cô bé thuần thục né khối phế liệu thô ráp ngay cạnh. Đột nhiên, sự chú ý của em bị thu hút bởi một nơi, nơi xuất hiện một lá chắn lóng lánh ánh bạc dưới nắng trời.
LUCKY~
Tinh Bối Nhi réo lên chạy đến lá chắn đó, lúc cầm nó trên tay, em hớn hở ngắm nghía thứ này.
Cái, cái này làm từ bụi sao sắt!?
Cô bé hít ngược một hơi, ngờ vực dụi dụi hai mắt, rồi vui sướng trào dâng trong lòng. Em nghĩ ngợi, đứng dậy xem xét tứ phía, sau đó lấy máy thu thu lá chắn bạc thành một cục đen thui, lại nâng niu đặt vào túi, đồng thời nhét thêm cả đống phế liệu xung quanh vào. Làm xong cả rồi, em mới hơi áy náy nhận ra.
Không, không chừng dưới thứ này còn có…
Ngồi xổm xuống, Tinh Bối Nhi bắt đầu cật lực moi phế liệu xuống sâu, cho đến khi thấy một cánh tay đầy vết thương…