Vui lòng đọc tại acc @TamhontangdongXD ở 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭.
Chương 22.
Hiên Thí ngồi trên ghế sofa ngày xưa, cảm thấy nực cười về nỗi lo lắng, bất an của mình. Người phụ nữ ngồi đối diện nhìn anh không chớp mắt, lặng im bao trùm không gian giữa hai người. Thời gian là vật chắn ngang giữa bọn họ. Cuối cùng, người phụ nữ cũng ngập ngừng lên tiếng.
“Mình à…”
“…. Dao Dao.”
Mặc dù vợ anh được bảo dưỡng rất tốt, nhưng vẫn không thể chiến thắng được thời gian. Khóe mắt xuất hiện vết chân chim nhàn nhạt, mái tóc vàng xọm được búi cao. Lúc này cô đang nắm chặt vạt áo đắt tiền trên người, môi mím lại thành một đường thẳng
“Em… Không ngờ có ngày được gặp lại anh.”
“….Anh cũng vậy.”
“400 năm.” Vợ anh cúi thấp đầu, ngón tay thả lỏng, vuốt đi vuốt lại những nếp nhăn trên quần áo: “Em và Điện vẫn luôn tìm tung tích của anh, tìm đến mức em gần như tuyệt vọng, nhưng Điện chưa bao giờ buông tay.” Cô cười nhạt: “Mà giờ anh về rồi, em nghĩ Điện sẽ vui lắm đây. Thằng bé, thằng bé đó từ nhỏ đã chỉ mở lòng với anh. Dù em có cố thế nào cũng không thể khiến y nhìn em với tư cách một người mẹ. 400 năm này chỉ có em và y sống nương tựa lẫn nhau, anh không thể tưởng tượng lúc anh biến mất, y đã gánh vác Thần Kỷ như thế nào đâu…”
Vợ anh bỗng ngẩng phắt đầu, những giọt nước mắt trong suốt rơi lã chã: “Nên, dù Điện không để ý, em cũng sẽ không tha thứ cho anh. Không bao giờ tha thứ cho việc anh rời đi.”
“….Anh biết.” Hiên Thí đau khổ nhắm mắt, anh không tự bào chữa gì cả: “Vậy nên, anh không về để mong được tha thứ, mà là về chuộc tội… Có thể cho anh biết, bé…Y đang ở đâu không?”
“…” Người vợ yên lặng nhìn anh, lúc sau mới dời mắt đi: ”Điện đang trên đường tới đây, khoảng ba ngày nữa sẽ tới nơi.\”
“…Em, cũng gọi y như vậy ư…”
Vợ anh giật mình, sau đó lộ ra biểu tình phức tạp: “Em chỉ có thể gọi như vậy.” Bởi vì cô không có tư cách.
“… Anh hiểu rồi. Cảm ơn em.” Anh nói lời cảm ơn lịch sự mà xa cách: ”Chờ anh gặp được y… Rồi, sẽ rời khỏi đây, không làm phiền em nữa.”
Biểu cảm của Hiên Thí trở nên bình tĩnh, thờ ơ và lạnh lẽo, ánh mắt không chút ánh sáng cứ như đáy biển thâm sâu khó dò. Thái Thanh Dao nhìn anh vài lần, đứng dậy rời đi.
”Em đi chuẩn bị phòng, anh nghỉ ngơi đi nhé.”
Toà nhà kim loại phản chiếu ánh sáng vô cơ dưới ánh mặt trời, tàu không gian kéo tới kéo lui trên quỹ đạo ngang qua bầu trời. Thành phố trước mặt họ có thể nói là đại diện xuất sắc nhất cho trình độ phát triển khoa học trong tương lai, Hiên Thí và Vương Tuyền Tư đứng ở cửa một tòa nhà, chờ đợi người ở bên trong đi ra.
Vương Tuyền Tư nhăn mặt đau khổ: “Moẹ, đi mua sắm với mấy chị em đúng là một trong chín điều kinh khủng nhất trong vũ trụ.” Cậu đấm ngực dậm chân: ”Các chị em làm thế nào mà biến động lực mua đồ thành sức mạnh mua đồ đáng sợ như vậy!”