Vui lòng đọc tại acc @TamhontangdongXD ở 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭.
Chương 2.
Không khí trên bàn cơm rất hài hòa, thỉnh thoảng cô vợ lại kể ít chuyện vặt, tiếng cười nam nữ xen lẫn vào nhau. Trong đó, cậu con trai ở giữa lại lặng im ăn cơm, thoạt nhìn cứ như không cùng thế giới. Đôi mắt dị thường âm thầm nhìn chằm chằm người đàn ông, lúc anh quay sang lại vờ liếc sang nơi khác.
Sau khi tắm rửa, Hiên Thí ôm lấy con trai, dùng khăn bông lau thật khô mái tóc bạc mềm mại. Gương mặt chủ nhân nhỏ của mái tóc không thay đổi tẹo nào mà ngồi trong lòng Hiên Thí, mắt đỏ thấp thoáng một tia thỏa mãn. Cô vợ bưng dĩa trái cây tráng miệng đặt lên bàn trà.
Lau tóc con xong, Hiên Thí cầm chiếc túi xám trên sô pha da lên.
“Bé Nhiên, hôm trước ba bận quá, không có thời gian tổ chức sinh nhật cho con, ba xin lỗi nhé. Đây là quà chuộc lỗi dành riêng cho con.”
“Gì thế?” Vợ anh tò mò đến gần.
Hiên Nhiên mở túi, lấy một đôi chuông ngọc bích đen tuyền từ bên trong ra. Ngọc bích đen cũng không phải ngọc thật, bề ngoài nó có một lớp ánh bóng màu tro mờ nhạt, thoạt nhìn khá thích mắt. Diệu kỳ ở chỗ, dù bấy giờ không có lực gì tác động, song chuông lại nhẹ nhàng đong đưa, phát ra thanh âm thanh thúy.
“Thú vị lắm phải không?” Hiên Thí nâng một trong hai chiếc chuông: “Chuông này nuôi một đôi Át Há*. Át Há là một loại trùng, Át là con cái, Há là con đực. Sống trung bình ba năm, lấy vi sinh vật trôi nổi trong không khí làm thức ăn. Trùng đực sở hữu bản năng sinh dục cảm ứng được bạn đời trong phạm vi mười mét, người sáng tạo đã dựa vào đó để chế tác ra đôi chuông này. Con này có lực bám rất mạnh, thường thường toàn dính vào vách trong chuông, nên chỉ khi hai chuông gần nhau mười mét mới rung động được.”
(*Gốc là 閼閜, mới đầu tui không hiểu, nhưng nhờ một bạn trên cfs nên lấy tên này. Một con ngậm miệng, một con há miệng. Đã tham khảo âm Hán Việt tại hvdic.thivien.)
“Hay quá ha~” Cô vợ thích thú ngắm nghía chiếc chuông còn lại mãi không nỡ buông. Hiên Thí mỉm cười, cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng: “Thích không?”
Thằng bé chăm chú xem kĩ chuông trong tay, đồng tử đỏ tựa máu phản chiếu dáng hình chiếc chuông. Nghe thấy câu hỏi của bố, nó hơi ngẩng mặt, biểu cảm cứng nhắc dường như dịu đi đôi chút.
“Dạ.”
Giọng con nít lanh lảnh ngọt đến tận tâm can Hiên Thí. Hiên Nhiên khẽ dùng chút lực, nhảy xuống khỏi đùi anh, đi vào phòng. Lát sau nó quay trở lại với đôi vòng cổ bạc trên tay. Tách hai cái chuông ra rồi nhóc ta lại trèo lên sô pha, lấy dây chuyền bạc đeo vào cổ Hiên Thí, chiếc khác đeo cho bản thân.
Hiên Thí buồn cười dõi theo từ đầu đến cuối, vợ anh hơi bị không vui trừng cả hai.
“Quỷ con thối, mẹ già đây bỏ mười tháng mang thai, đẻ ra thằng con vô tình như mày, có đồ tốt cũng không thèm chia cho mẹ.”
“Được được, lần sau anh sẽ chuẩn bị quà siêu khủng cho em… Không còn sớm nữa, bé Nhiên, đi ngủ đi.”
Hiên Thí hôn lên trán con.