Vui lòng đọc tại acc @TamhontangdongXD ở 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭.
Chương 13.
Với tình hình hiện giờ, Hiên Thí luôn có cảm giác rất vi diệu. Thực ra thì tất cả những gì anh làm chỉ là ở cạnh bầu bạn cùng thiếu niên tóc vàng kiêu ngạo kia, nghe cậu ta châm biếm mọi thứ. Hiên Thí bất lực tự hỏi liệu có nên cảm kích vì cậu ấy chuyển mục tiêu công kích từ mình sang người khác không đây. Tình trạng này kéo dài hẳn nửa năm, trong suốt khoảng thời gian đó, anh không khỏi cảm thấy cô đơn.
Đúng vậy, là cô đơn. Rốt cuộc Hiên Thí cũng hiểu cái gọi là \”của riêng”. Trong đám người Hiên Thí được tiếp xúc, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, thì sẽ không có ai tình nguyện, hay nói đúng hơn là không ai dám trò chuyện và tiếp xúc với Hiên Thí. Họ sợ phải gánh chịu cơn thịnh nộ từ thiên thần tóc vàng kia, vậy nên thống nhất xem Hiên Thí như không khí.
Hiên Thí lặng lẽ thở dài trong lòng. Nắng trời xuyên qua khe lá, chiếu thành những đốm sáng rải rác. Anh dựa nửa người vào thân cây, híp mắt hưởng thụ khoảng thời gian an nhàn hiếm có. Lúc này, Hi Lộ đang bận đi chủ trì hội nghị mỗi tháng một lần mà theo lời cậu ta là: “Cả một đám già lẫn làm như mình chưa già đi lãng phí thời gian chửi nhau như cái chợ, làm như mình thông minh lắm trong khi cuối cùng vẫn chọn phương án tôi đưa ra ban đầu. Nếu không phải không được mang người ngoài theo, tôi rất muốn cho chú xem đám người kia ngu đến mức nào.\” Nhờ Hội nghị Liên minh mà anh có thời gian dạo chơi một mình, những lúc như thế anh thường đến đây. Nắng ấm đậu trên người, lúc anh sắp thiếp đi, bụi cỏ bên phải khẽ lay động.
Một cái đầu chắp vá rón rén chui ra, dường như ngờ vực nhìn chằm chằm Hiên Thí. Khoé miệng người đàn ông cong thành một đường hoàn hảo, vẫy tay với nó.
\”Lâu rồi không gặp, Đốt Đốt.\”
Hình như cái đầu kia hoảng sợ, như kiểu không biết sao mà người đàn ông nọ lại biết tên mình. Mắt nó lóe ánh sáng xanh, như cố gắng nhớ lại điều gì.
Người đàn ông nhìn hành động của nó, bất đắc dĩ cười: \”Đốt đốt, tôi là Trí.\”
\”Trí…\”
Âm thanh điện tử chần chừ vang lên. Người máy tên Đốt Đốt ngờ nghệch từ trong bụi cỏ bò ra, thận trọng đến gần Hiên Thí.
\”Ừm, xin lỗi nhiều nha. Kho lưu trữ ký ức của Đốt Đốt gần hỏng rồi, nên có nhiều chuyện Đốt Đốt không nhớ rõ.\”
\”Không sao đâu Đốt Đốt. Tôi biết.\”
\”Việc, việc đó.\” Như thể sợ người khác mất hứng, Đốt Đốt cuống quít nói: \”Đốt Đốt… Đốt Đốt có ấn tượng về Trí! Trí cho Đốt Đốt cảm giác an toàn rất quen thuộc. Đốt… Đốt Đốt hứa lần sau sẽ nhớ kỹ Trí!\”
\”Không sao, Đốt Đốt, tôi không để bụng đâu.\” Hiên Thí vội dỗ dành người máy suýt khóc đến nơi: \”Đốt Đốt vẫn chăm sóc hoa cỏ nơi này như trước chứ?\”
Đốt Đốt nhanh chóng bỏ xó việc khóc qua một bên khi đề tài thay đổi, tự hào đáp ngay: \”Ừa. Chăm sóc tốt cỏ hoa là trách nhiệm quan trọng nhất trong trí nhớ của Đốt Đốt, nên Đốt Đốt cố gắng hết sức!\”