Chương 12.
Ông trời là sự tồn tại vô tình nhất. Ngài ban cho anh hi vọng mà quên mang đi tuyệt vọng.
Hiên Thí không biết là mình thấy câu nói này ở đâu, chỉ biết lúc trên đường bị đưa đến gia tộc Meralt, thì câu đó chợt bật ra trong đầu anh. Hiên Thí âm thầm thở dài bất lực. Ngoại trừ lần đó, anh chưa từng gặp lại Hi Lộ, cũng không biết tình hình bên Lệ Nhã và Tinh Bối Nhi thế nào. Trên đường, anh chấp nhận một sự thật rằng anh đã thất bại. Anh thất bại vì tính toán sai thời gian ngủ mê của người nọ, vốn tưởng rằng có thể khiến cậu ta ngất đi trong ba tiếng, không ngờ tác dụng chỉ kéo dài có một tiếng.
Hiên Thí bị bịt mắt đưa xuống tàu, sau đó được mời vào một căn phòng được trang trí lộng lẫy, anh được ra hiệu đi tắm, ngài Meralt Duarte muốn gặp anh. Hiên Thí lặng lẽ cầm lấy bộ quần áo được may từ loại vải tốt nhất, bước vào phòng tắm.
Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, Hiên Thí ngửa mặt dưới vòi nước, đôi mắt đen như bầu trời nhắm lại, bọt nước chảy xuống theo da thịt, trên cổ anh là một chiếc chuông màu đen lấp lánh. Tay Hiên Thí nhẹ nhàng cầm lấy chiếc chuông, như thể một tín đồ chân thành đang cầu nguyện.
Hiên Thí vừa ra khỏi phòng tắm, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa đều đều. Hiên Thí mở cửa, thấy một cô hầu cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt thanh tú đứng đó, trên cổ có số hiệu đã chứng minh cho thân phận người máy của cô.
“Ngài Trí, ngài Meralt Duarte dặn tôi tới dẫn đường cho ngài.” Giọng nói của cô hầu không mang chút cảm xúc nào.
“Làm phiền rồi.”
Cô hầu xoay người bước đi, anh yên lặng theo sau, bình tĩnh quan sát xung quanh. Hình như khoa học công nghệ càng tiên tiến, thì người giàu lại càng thích phong cách hoài cổ*, và điều này đúng ở mọi thời đại. Hiên Thí bị bịt mắt đưa tới, anh chỉ có thể dựa vào quan sát bây giờ để suy đoán. Hình như chỗ này là một tòa lâu đài, từ những cây cột được chạm khắc tinh xảo đến những bức sơn dầu đã khẳng định rõ điều ấy.
(*Gốc là retro)
Đây là một toà lâu đài ẩn chứa sức mạnh khoa học kĩ thuật đáng gờm, Hiên Thí lặng lẽ bổ sung. Nó trông không hề vô hại như vẻ bề ngoài, hầu hết những “người” qua lại đều là người máy, không thể phủ nhận được sức chiến đấu của bọn họ. Không giống Thần Kỷ tham gia vào hầu hết các lĩnh vực, gia tộc Meralt chuyên nghiên cứu về lĩnh vực người máy, nhất là người máy hệ tấn công. Nếu Thần Kỷ phát triển người máy theo hướng nhân bản, thì gia tộc Meralt lại chú trọng nâng cao chiến lực của đám người máy này.
“ Đã đến nơi thưa ngài.” Cô hầu dẫn Hiên Thí tới trước một cánh to lớn, cung kính chào anh rồi rời đi.
Hiên Thí hít một hơi thật sâu, đẩy cửa ra.
Màu chủ đạo của căn phòng trước mặt là màu trắng trong suốt như thuỷ ngân, căn phòng rộng rãi nhưng trống trải, chiếm ⅔ tường là cửa sổ trong suốt, rèm cửa sổ đỏ thắm được giắt sang một bên bằng sợi dây ánh vàng. Làm người khác để ý hơn cả là ở phía bắc của căn phòng, nơi đó ngập trong máy móc, những sợi cáp ngoằn ngoèo như dây thường xuân kéo từ trần nhà ra đến bên ngoài, màu kim loại sáng bóng khiến người ta rợn gáy. Bảy tám người máy đang ngồi nhập gì đó giữa đống máy móc, bên cạnh là mấy người máy bất động dựa vào tường. Cạnh đống máy móc không xa là bàn trà và ghế sô pha cổ kính, Hi Lộ đang ngồi ở nơi đó, vẻ mặt giễu cợt mà nhìn một người đàn ông rám nắng đứng cạnh bàn trà.