Hạo chính thức bước vào công ty của Trịnh Khang với vai trò thực tập sinh. Tuy nhiên, cậu không được sắp xếp làm việc trực tiếp với Khang mà chỉ ở bộ phận hỗ trợ, một vị trí không quá quan trọng nhưng lại là cơ hội để quan sát cách Khang làm việc.
Những ngày đầu tiên, Hạo tập trung học hỏi, tỏ ra chăm chỉ và ham hiểu biết, nhưng không làm quá mức để tránh bị nghi ngờ. Cậu biết rằng để thực sự tiếp cận Khang, cậu phải thể hiện năng lực mà không khiến đối phương cảm thấy bị lợi dụng.
Môi trường làm việc tại công ty của Khang vô cùng chuyên nghiệp. Đồng nghiệp của Hạo phần lớn đều là những người có kinh nghiệm, một số còn là Beta, Alpha kỳ cựu trong ngành. Cậu tận dụng mọi cơ hội để học hỏi, đồng thời thể hiện sự khiêm tốn của mình. Dần dần, hình ảnh của Hạo trong mắt mọi người trở nên tích cực hơn.
Một hôm, Hạo vô tình chạm mặt Khang trong thang máy khi tan làm. Khang nhìn cậu, nhíu mày. \”Làm quen với công việc chưa?\”
Hạo mỉm cười gật đầu. \”Cũng dần quen rồi. Công ty của anh vận hành rất chuyên nghiệp. Em học được rất nhiều thứ.\”
Khang gật đầu hài lòng. \”Tốt. Nếu có gì cần giúp đỡ, cứ nói với tôi.\”
Hạo nhìn theo bóng Khang khi anh rời đi, trong lòng không khỏi có chút rung động. Mục tiêu của cậu là lợi dụng Khang, nhưng cảm giác khi đứng gần anh lại khiến cậu có chút dao động…
Những ngày tiếp theo, Hạo cố ý tạo thêm những tình huống tiếp xúc tự nhiên với Khang. Cậu sắp xếp thời gian nghỉ trưa trùng khớp với Khang, đôi khi vô tình ngồi gần bàn anh trong căng tin. Một lần, khi thấy Khang có vẻ bận rộn với điện thoại, Hạo mạnh dạn bước đến. \”Anh chưa ăn trưa sao?\”
Khang ngước lên, có chút bất ngờ khi thấy Hạo. \”Ừ, đang xử lý một số chuyện.\”
Hạo đặt khay đồ ăn xuống bàn đối diện. \”Làm việc nhiều cũng phải giữ sức khỏe. Em cũng không muốn sếp của mình ngất xỉu trong văn phòng.\”
Khang bật cười, ánh mắt có chút dịu dàng hơn. \”Em cũng khéo miệng nhỉ.\”
\”Em chỉ nói sự thật thôi.\” Hạo nhún vai. \”Dù gì cũng đang học hỏi từ anh, nếu anh kiệt sức thì ai chỉ dạy nữa?\”
Câu nói nửa đùa nửa thật của Hạo khiến Khang có chút bất ngờ, nhưng cũng khiến anh cảm thấy thoải mái hơn. Lần đầu tiên, Hạo cảm nhận được khoảng cách giữa họ đang dần thu hẹp lại.
Một ngày khác, khi Hạo đang làm việc trong văn phòng, Khang bước vào phòng hỗ trợ để kiểm tra tiến độ một dự án. Vô tình, anh đứng ngay sau lưng Hạo, quan sát màn hình máy tính của cậu. Hạo có thể cảm nhận hơi thở trầm ổn của Khang ngay sau lưng mình, khiến cậu có chút bối rối.
\”Em đang phân tích báo cáo này à?\” Khang hỏi, giọng trầm ấm.
Hạo quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Khang gần trong gang tấc. \”Vâng. Em thấy có vài điểm chưa hợp lý, đang cố tìm cách cải thiện.\”
Khang cúi xuống, chỉ vào màn hình. \”Thử điều chỉnh theo cách này xem. Sẽ tối ưu hơn.\”
Hạo chăm chú nhìn theo, ghi nhớ từng lời Khang nói. Cảm giác được anh hướng dẫn sát sao như vậy khiến tim cậu đập nhanh hơn một nhịp. Dù cậu luôn nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là kế hoạch, nhưng mỗi khi tiếp xúc gần Khang, cậu lại thấy mình bị cuốn vào khí chất điềm tĩnh của anh.


