Tiếng đồng hồ báo thứ kéo tôi ra khỏi giấc mộng chập chờn, những tháng ngày tăm tối trong ký ức của Linh dược sư liên tục trở thành ác mộng giày vò tôi. Hai đại nam nâm nằm bên cạnh vẫn còn đang ngủ, cơ thể quấn lấy tôi không một kẽ hở. Chiếc giường vốn rộng rãi của tôi nay trở nên chật chội.
Tôi nhắn tin lên nhóm rằng ca phẫu thuật sẽ lùi lại tầm một giờ đồng hồ, là phẫu thuật cắt khối u lành tính, không có gì đáng lo ngại.
Kéo cánh tay rắn chắc của Satoru đang vắt trên eo mình ra, tôi cựa người vạch chăn muốn đi tắm.
– Đi đâu?
Nanami hé mắt, kéo tôi trở lại, chân cũng vắt lên người tôi, ôm đến tôi ngạt thở.
– Tắm.
Tôi cựa quậy, tay cào nhẹ lên vai Nanami, ý muốn hắn bỏ tôi ra. Nanami lần mò trong chăn tìm được bờ mông hôm qua bị quất đến rớm máu của tôi, xoa nhè nhẹ.
– Hôm qua quá đáng rồi, còn đau lắm không?
– Đừng chạm vào thì không đau.
Giờ bảo tôi đi so đo tính toán với đám nam nhân này, tôi khẳng định tôi không còn sức lực để làm nữa.
– Muộn giờ phẫu thuật.
Tôi xuống giọng, dỗ ngọt cái cơ thể ôm tôi bất động như tượng của Nanami.
– Để tôi tắm cho em.
Satoru không biết dậy từ lúc nào, quần áo không thèm mặc, trực tiếp bế tôi vào nhà tắm. Tôi mệt mỏi, nhắm hai mắt mặc kệ Satoru làm hươu làm vượn một hồi trong nhà tắm rồi mới lau khô người, mang tôi ra ngoài.
Ban ngày, Nanami sẽ không đi cùng tôi, nhiệm vụ của hắn chỉ có từ sau khi tôi tan làm về mà thôi. Day day thái dương, tôi vậy mà lại mở cửa mang sói đói vào nhà, để bị hai nam nhân làm đến kiệt sức ngất đi tỉnh lại trên chính cái giường của mình.
Cuộc phẫu thuật diễn ra thuận lợi, tôi giặn dò y tá chăm sóc bệnh nhân cho tốt, rồi thay đồ. Trở về phòng mình, tôi lấy hồ sơ bệnh nhân, tiếp tục công việc.
Tiến hành kiểm tra tổng thể đánh giá sức khỏe một lần của Tsumiki, tôi còn giúp em chải lại tóc, lau lại mặt, nhìn làn da nhợt nhạt của em, tôi không khỏi cảm thán trong lòng. Nếu như em khỏe mạnh, nhất định sẽ là một thiếu nữ động lòng người.
Tôi cởi áo ngoài của em ra, nhìn từng mảng xanh tím ghê người lan trên bụng gầy, nó đang lan dần lên ngực. Tôi lấy mẫu máu, bỏ vào ống nghiệm.
– Chị đang làm cái gì ở đây vậy?
– Cậu Fushiguro, tôi là bác sĩ tiếp nhận điều trị cho Tsumiki.
– Cút!
Fushiguro dùng lực đẩy mạnh, tôi trực tiếp bị hất văng, ngã vào cái xe đẩy dụng cụ y tế, chị y tá thấy xảy ra xô xát lập tức hét lên rồi vội vã chạy đi gọi người. Nhưng hôm nay là chủ nhật, vốn dĩ bệnh viện rất vắng.
– Cậu Fushiguro…
Cơ thể đau nhức từ tàn dư của tối hôm qua, khiến tôi nhất thời không thể đứng dậy được, bám lấy thành giường bệnh, khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn.