[Jujutsu Kaisen] Không Sao, Do Em Quá Phận. – Trong trái tim này, thổn thức bóng hình em – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Jujutsu Kaisen] Không Sao, Do Em Quá Phận. - Trong trái tim này, thổn thức bóng hình em

Thời tiết tốt lên sau nhiều ngày mưa liên tiếp, em đem chăn gối ra hong, nheo đôi mắt nhìn mặt trời lên ngang gần ngọn cây. Mùa mưa năm nay sẽ kéo dài đến bao giờ nhỉ? Em cũng không biết được, mấy năm nay biến đổi khí hậu, mùa cũng biến chuyển theo, em vốn dĩ còn sợ rằng sẽ chẳng có mùa mưa, vậy thì cẩm tú cầu phải chăng cũng chẳng nở nữa. Như bông hoa sợ hãi không còn thời gian dành cho mình, em cũng sợ hãi bản thân không biết nên tính chuyện về sau thế nào.

Yuji đến đây thường xuyên hơn, nhưng không dám ở lại, cậu chỉ thăm em, ghé qua trường học, nhìn em lâu hơn một chút. Bản thân chẳng biết nên làm thế nào với đống xúc cảm hỗn độn bên trong, sợ hãi lo lắng cùng nồng nhiệt muốn chiếm hữu.

Chuyện tình cảm của hai người ngày đó, hệt như cát chảy qua kẽ tay, càng nắm chặt thì cát càng chảy nhanh, ta muốn giữ được nhiều, cuối cùng chỉ sót lại vài hạt cát vụn, mà vài hạt vụn này rồi cũng bị bão gió sa mạc cuốn bay.

Có thể nào đừng dùng sự hối tiếc để học cách trân trọng, đừng dùng hồi ức để nhớ đến một người?

Nhưng bản chất chất của sự việc ngàn đời nay chẳng thay đổi, có mấy kẻ khờ học được cách yêu thương? Trong tình yêu, chúng ta đều là những đứa trẻ chập chững tập đi, mới ngày đầu, ta hứng thú và ta vấp ngã, ngã bao nhiêu lần, khóc bấy nhiêu to, rồi lại đứng lên, lại mang đôi mắt lấp lánh ánh cười mà khám phá thế giới nội tâm của kẻ khác. Cho đến sau này, đôi chân vững chắc, ta lại ngại bước nhiều hơn một bước, mặc dù, người ta yêu đang đứng rất gần. Ta giương đôi mắt của một kẻ bất lực, vô vọng nhìn hạnh phúc đi ngang qua.

Yuji cũng vậy, bây giờ, người trong lòng đang đứng ngay trước mặt, cậu lại chẳng có dũng khí ôm chặt lấy em, kể cho em nghe những tháng ngày xa nhau, kể cho em những đêm đen chỉ còn mình cậu cùng nối thống khổ, nhớ em đến hơi thở cũng hóa thinh không.

Cậu không muốn thời gian bên em được tính bằng giờ, cậu không muốn những cuộc nói chuyện của hai người đi vào bế tắc, cậu nhớ một em của quá khứ, có thể ngồi hàng giờ chỉ để luyên thuyên đủ thứ cùng cậu.

Phải chăng, trong câu nói \”xin chào\” ta trao nhau mỗi lần gặp mặt, đã báo trước sự chia ly?

Tôi siết mong bản thân có thể ở bên cạnh em một lần nữa, ôm em thật chặt trong vòng tay, kể cho em phong cảnh nửa đời trước, về những tháng ngày không em, rồi chúng ta sẽ sống những mùa bình đạm, bên em đến khi biển cạn sao rơi. Ngày cuối cùng của hành trình dài đằng đẵng được tính bằng cả đời người, tôi vẫn âu yếm hôn lên đôi mắt của em, chúc em ngủ ngon lần cuối cùng, rồi tôi sẽ dành thời gian còn lại, để nhớ về tháng ngày ta còn trẻ tuổi, nhớ về cách em và tôi đã tựa đầu sớm tối, đi qua kiếp người trải đủ thăng trầm, ái ân, hỉ nộ.

Tôi sẽ ngắm nhìn dung nhan em bị thời gian bào mòn bằng đôi mắt say mê, như gã du mục đắm mình trong phong cảnh mà hắn đã đi qua.

Tôi tuyệt vọng mà hỏi em, có thể nào lần nữa cũng tôi đan những ngón tay? Trong trái tim này, thổn thức bóng hình em.

Em nhận ra sự xuất hiện của cậu, nghiêng nghiêng đầu, hỏi cậu sao lại cứ đứng bên ngoài như vậy, cổng không khóa, cậu có thể vào trong nhà.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.