– Em không ăn sao?
Nanami dừng động tác gỡ xương, nhíu mày nhìn bát thịt đầy vẫn còn nguyên trước mặt em.
Bàn tay nhỏ nhắn để dưới đùi đang xoắn lấy cái gấu áo đáng thương, vặn nó đến nhăn thành một đoàn.
Nanami lau bàn tay đầy mỡ của mình, rõ ràng trước đây chỉ cần cho em ăn một chiếc đùi gà nướng, đã khiến em vui đến độ hai mắt long lanh như loài cún nhỏ. Thế mà bây giờ, dẫn em đi ăn vịt quay Bắc Kinh, em lại một miếng cũng không động.
– Không ăn cái này? Vậy anh dẫn em đi ăn lẩu nhé?
– Không cần, em ăn cái này được rồi.
Cuối cùng em cũng chịu đụng đũa, gắp lên miếng thịt đùi, chấm vào nước xốt. Nhìn kìa không giỏi che dấu cảm xúc của mình, hai má đã hồng lên, vậy mà vẫn không chịu ăn. Nanami cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu ăn phần của mình.
Em như cá gặp nước, ăn liền tù tỳ không chịu ngưng, hai má phồng lên như hai chiếc bánh bao nhỏ nhỏ, đuôi mắt cong cong ánh cười. Thật là một tiểu ngốc ngếch dễ dụ!
– Anh ăn những thứ này sao?
Mắt thấy Nanami vậy mà chịu nuốt xuống đồng đầy đầy mỡ cùng đạm này, em có chút thất thố.
– Thật ra vị của chúng cũng không tệ.
Đặc biệt là khi được ăn cùng em, vế này anh giữ lại cho mình, suy cùng, anh chẳng phải kiểu người nói ra những lời lãng mạn sến súa như vậy.
Em dùng đũa, chọc chọc miếng thịt trong bát, thớ thịt vịt hảo hạng vừa nhìn đã thấy ngon, màu sắc tốt đẹp, không thể ủy khuất mỹ vị nhân gian như thế này được.
– Em có ăn thêm không?
Em không trả lời, chỉ nhìn vào vị phục vụ vẫn còn đang bê canh cá lên.
Phải làm sao bây giờ, chắc chắc Nanami đang cảm thấy vô cùng khó chịu. Mấy thứ đồ này trước đây anh ngửi còn không chịu ngửi, vậy mà bây giờ lại đưa em đến tận quán chuyên, còn cẩn thận gỡ xương giúp em.
– Anh Nanami…
Em cất thứ giọng nhỏ nhỏ.
– Sao?
– Anh không cần ép bản thân đâu.
Một câu nói này, đưa cả hai về những ngày tháng xưa cũ, ngày mà em phải kìm ném tất thảy niềm yêu thích của bản thân, trở thành mẫu người anh mong muốn.
Ngày em phải bỏ đi những chiếc váy hoa mềm, những chiếc áo cotton thoải mái để khoác lên người bộ quần áo được là cẩn thận, đeo những chiếc túi thanh lịch thay vì cái ba lô nhỏ em yêu thích. Bắt đầu học cách trang điểm thanh thoát, bắt đầu học cách ngồi thẳng lưng khi ăn cơm. Em học thật nhiều, thật nhiều chỉ để trở thành dáng vẻ anh yêu thích.
Nhưng em nào đâu biết rằng, chỉ cần anh yêu em, thì dù em có ở trạng thái nào, anh cũng vẫn yêu em như vậy. Trong trái tim anh không hề có em, thì em có mang gương mặt tỷ lệ vàng, anh cũng chỉ cảm thán một vài câu.
Em cố gắng thật nhiều chỉ vì muốn chứng minh em xứng đáng để cùng người sáng đôi. Rồi cuối cùng, em lại chết chìm trong chính những cố gắng của em.