[Jujutsu Kaisen] Không Sao, Do Em Quá Phận. – Âm dương đứt đoạn tơ hồng – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Jujutsu Kaisen] Không Sao, Do Em Quá Phận. - Âm dương đứt đoạn tơ hồng

– Lại đây nào bé con, chúng ta về thôi!

Người mẹ vươn tay ôm lấy đứa nhỏ. Bé gái kết tóc hai bên, vài chiếc tóc mai dính vào cái trán trắng trẻo đẫm mồ hôi do cả chiều nô đùa.

Hoàng hôn đang xuống dần phía sau lưng đồi, ánh sáng vàng yết ớt chiếu lên gương mặt người đàn ông đang ngồi trên chiếc xích đu. Đôi chân dài quá khổ của nam nhân duỗi ra, nhẹ nhàng đẩy vài cái, bàn tay thon khớp xương rõ ràng nắm lên dây xích, cả cơ thể đều thả lỏng.

Gojo Satoru nhìn theo bóng dáng hai mẹ con người phụ nữ khuất dần.

Cơn gió nhẹ nhàng thổi mái tóc trắng mềm mại của hắn lơ phơ, đáy mắt xanh màu ngọc bích hướng vào vô định. Hắn đang bần thần cái gì vậy? Bản thân hắn cũng không biết, Satoru đã ngồi đây rất lâu rồi, nhưng vẫn không thể rời đi.

Hắn đang chờ một người con gái, người ấy sẽ đến với mùi hương nhẹ nhàng cùng tà váy mềm mại.

Trong đôi mắt đen láy của người sẽ in hằn hình bóng hắn. Người sẽ gọi hắn với giọng điệu êm tai như tiếng chuông gió, cẩn thận dò xét từng cử chỉ trên gương mặt hắn. Người ấy, rụt rè mà nồng nàn yêu hắn.

Người con gái ấy, sẽ không bao giờ hắn có thể nhìn thấy nữa.

Cả đời này, hắn sẽ ôm một giấc mộng về người, như cách đứa trẻ nhỏ ôm giấc mộng trở thành siêu anh hùng, viển vông nhưng mãnh liệt.

Lúc hắn đến nơi, người đã là một cái xác không hồn, bộ váy cưới trắng tinh nhuộm đỏ thẫm máu người.

Gương mặt nhỏ nhắn không hề có tia đau đớn, dường như, thế này là đang giải thoát cho người khỏi chốn nhân gian lắm tội nhiều tình. Trả người về nơi xa xôi, có nắng, có khoảng trời xanh, một nơi chỉ có hạnh phúc và nụ cười, nơi ấy người chẳng còn phải rơi nước mắt, không đau thương, không hờn giận nhớ nhung.

Mặt trời tắt hẳn, Satoru rệu rã chuyển động thân mình, có khi hắn cũng phải đi thôi, phải đi tìm người, hắn cảm thấy, sống thế này khổ quá. Nhưng tìm ở đâu bây giờ?

Thân xác người đã được thiêu thành tro, rải xuống biển sâu, vĩnh viễn nằm lại trong đáy biển tối tắm, lạnh lẽo, không bao giờ trở về thế nhân nữa. Như vậy, cũng được coi là tránh xa tất thảy khổ đau cả một đời.

Ai nói rằng, sau cơn mưa lớn sẽ có cầu vồng? Cầu vồng chỉ dành cho những đóa hoa được che chờ trong bão giông, chỉ những thứ gì được nâng nui, mới có cơ hội nhìn thấy ánh sáng của mặt trời, còn nhành cỏ dại quằn mình trong nước lũ, chỉ sợ chưa rứt cơn mưa, đã thân nát rễ tan, vĩnh viễn bị vùi lấp.

Một đứa trẻ, từ nhỏ đã chứng kiến những bất công trong gia đình mình, lớn lên thật hiểu chuyện, thì cả đời này, nếu không tiếp tục hiểu chuyện, sẽ trở thành một đứa trẻ hư. Một đứa trẻ được nâng nui, biết kêu khóc, biết đòi, biết giành, cả đời này sẽ lựa chọn những người có thể đáp ứng mình, một đời như công chúa, hoàng tử mà lớn lên.

Tuổi thơ chính là thứ sẽ quyết định cuộc đời của cả một con người. Có người, cả đời được tuổi thơ nâng bước, chữa lành, có người, cả đời này chỉ tìm cách để chữa lành tuổi thơ, có người, lại chỉ muốn ruồng bỏ tuổi thơ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.