Ánh sáng mặt trời ngập tràn cả căn phòng, nó khiến ko gian thêm ấm áp hơn bất cứ lúc nào. Tiếng chim hót líu lo, tiếng lá cây xào xạc, tất cả hòa vào nhau tạo nên một khúc nhạc chào mừng một ngày mới – một ngày thích hợp nhất để bắt đầu mọi chuyện.
JK cựa mình tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở cố nhớ lại bản thân đang ở đâu. Ánh mặt trời chói chang chiếu vào bất ngờ khiến cậu có chút khó khăn. Phải mất một lúc lâu sau cậu mới nhớ được vì sao mình lại nằm ở nơi lạ lẫm này.
JK bước xuống giường, lại vì cảnh tượng đẹp đẽ bên ngoài cửa sổ kia thu hút, cậu bước gần lại để ngắm nhìn cảnh thành phố lúc bình minh.
Chưa bao giờ cậu được thanh thản như lúc này, lại rãnh rỗi đến mức còn thời gian để ngắm cảnh. JK từ xưa đến nay, mỗi ngày thức dậy đều phải lo chuyện tiền nông, vậy mà giờ cậu được ngủ trong chăn ấm, nệm êm, sáng thức dậy ko phải lo nghĩ nhiều. Tất cả những điều này đều phải cảm ơn một người, một người mà đã cho JK biết cái gì gọi là hạnh phúc.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên JK cảm nhận thấy hơi ấm từ đằng sau đang bao trùm lấy mình.
– Dậy rồi sao ko nói ?
Cậu ko trả lời, chỉ đang lặng lẽ tận hưởng cảm xúc hạnh phúc đang len lỏi trong lòng, thật sự đã lâu rồi cậu ko biết cảm giác vui sướng này là gì. Hơi ấm nóng hổi thổi từng đợt vào cần cổ trắng ngần của JK càng khiến lòng cậu xốn xang hơn gấp bội phần.
– Sao im lặng vậy ?
– Ko có gì.
JM quay người cậu lại, nhìn đối diện với mình. Gương mặt cậu sáng bừng dưới ánh mặt trời, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn anh rồi lại ngại ngùng cụp mi xuống, đôi môi đỏ theo thói quen chu chu lên, hai cái má phúng phính vì thế mà cũng nổi bật lên. Tất cả đều được thu vào tầm mắt của JM. Anh chỉ hận ko thể ăn sạch cậu ngay bây giờ !
Khẽ vòng tay ôm lấy cậu nhóc đáng yêu này vào lòng, JM như muốn cả người cậu đều nhập vào bản thân mình vậy. Điều hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi, vậy mà đến giờ anh mới biết. JM trân trọng từng phút giây được bên cậu, chỉ mong thời gian có thể dừng lại để cả ngày anh được bên cạnh JK.
– Anh… ăn sáng chưa ? – Cậu ngại ngùng và cực kỳ nhỏ nhẹ hỏi JM, mặt vẫn úp vào ngực anh, che đi hai quả cà chua đỏ bừng trên má.
– Đợi … em dậy ăn chung đấy ! – Chỉ một từ \”em\” thôi mà cũng khiến tim cả hai đập rộn ràng như muốn nhảy ra ngoài.
Rõ ràng trong lời nói nghe rõ ý cười của JM, nhưng cậu ko thấy giận chút nào, vì cậu biết đó là nụ cười của hạnh phúc, cả cậu cũng vậy đây. Chữ \”tình\” đúng là có sức mạnh thật ghê gớm, hèn gì trước đây gia đình anh lại ko muốn JM yêu sớm, sợ anh lại vì tình cảm mà xao nhãng việc học.
Nhưng JM biết chắc rằng, nếu anh đã có JK bên cạnh, chẳng những công việc ko bị ảnh hưởng, tâm trạng anh ngược lại sẽ càng tốt hơn, chẳng lẽ khi anh hạnh phúc thì sự nghiệp lại có vấn đề ?
– Đợi… em sao ?
– Ừ, nhóc con !
– Nhóc gì chứ ? – JK giận dỗi ngước lên nhìn anh, ko quên mang trên mặt một điệu bộ giận lẫy nhìn là muốn cắn rồi !