Trời tối hẳn, cả con hẻm yên ắng, chỉ còn ánh đèn từ hai ngôi nhà sát vách nhau le lói hắt ra qua ô cửa sổ. Cái hàng rào thấp lè tè giữa hai nhà từ nhỏ đến lớn đã quá quen thuộc với cảnh Hyunjin và Yongbok đứng đôi co, không khi nào yên được quá một ngày.
Tối nay cũng chẳng khác. Yongbok vừa cầm lon nước ra sân ngồi thì bên kia đèn phòng Hyunjin cũng sáng trưng. Cậu chẳng cần nghĩ nhiều, giơ điện thoại lên gõ tin nhắn:
[Yongbok]:
Mày là con quỷ vô liêm sỉ, bám tao như chó bám xương, mày không thấy nhục hả Hyunjin?!
Chưa đầy mấy giây, Hyunjin bắn lại ngay:
[Hyunjin]:
Tao không nhục. Tao thấy mày giống cục cứt chó, vương đầy đường, tao né còn không kịp, đừng nói tới bám!
Yongbok tức nghẹn họng, tay lập tức bắn tiếp:
[Yongbok]:
Đm mày, mày mà đứng trước mặt tao là tao vả mày bay về phòng luôn, đồ mặt dày!
[Hyunjin]:
Tao chưa bao giờ thấy cái mặt nào ngu mà mồm láo như mày. Tao nghe mày gáy chắc ong tai tới sáng!
Bực quá, Yongbok vùng đứng dậy, dựa vô hàng rào, miệng không ngừng đấu khẩu:
“Mặt tao còn đẹp trai hơn mày gấp trăm lần! Còn mày, cái mặt nhìn như cái bảng \’cấm chó ị\’ vậy á!”
Hyunjin từ trong phòng bước ra sân, khoanh tay dựa cột, ánh mắt khinh bỉ:
“Mày nói lại coi, cái mặt bánh bèo của mày đẹp chỗ nào? Tao mà có con chó như mày, tao nhốt trong chuồng lâu rồi!”
“Thôi đi cha nội! Mày mà nuôi tao thì tao cắn mày rụng tay luôn chứ ở đó mà mơ!”
Yongbok chống nạnh, mỏ hỗn vô cùng.
Hyunjin nhếch môi:
“Tao mà nuôi mày, tao vác mày đi thi ‘Chó sủa dai nhất hẻm’ chắc rinh cúp vàng!”
Yongbok bặm môi, mắng liền:
“Mày nói nữa tao lấy dép quăng vô mồm mày, cho khỏi gáy nữa đồ đầu đất!”
Hai đứa cứ thế đứng bên cái hàng rào, cãi nhau không ngừng, câu nào cũng móc xỉa, chua chát y như hai con mèo bị cột đuôi. Cho tới khi…
Cánh cửa nhà Yongbok khe khẽ mở ra, mẹ cậu — một người phụ nữ hiền lành, gương mặt lúc nào cũng dịu dàng nhưng giờ lại hơi nghiêm, khoanh tay đứng trên bậc thềm, giọng không lớn, không nhỏ nhưng đủ để cả hai đứa nghe rõ mồn một:
“Con với Hyunjin lại cãi nhau nữa đó hả? Không biết chán sao? Tối ngày cứ mở miệng ra là đấu khẩu, hàng xóm người ta nghe mệt muốn chết.”
Yongbok ngó chỗ khác, miệng bĩu dài, nhỏ giọng chống chế:
“Con có gây đâu, tại thằng quỷ đó kiếm chuyện trước!”
Mẹ cậu nhíu mày nhìn qua Hyunjin, ánh mắt vừa nghiêm vừa thương:
“Hyunjin, con cũng lớn rồi, sao không nhường bạn một chút? Tối nào hai đứa cũng cãi vã um sùm, không mệt sao?”
Hyunjin gãi đầu, miệng bậm lại, chẳng nói nổi câu nào. Cậu không sợ mẹ Yongbok, nhưng lúc nào cũng bị bà dỗ ngọt, lần nào cũng chẳng cãi lại được.