Sáng hôm sau, khi ánh nắng len qua từng khung cửa sổ chiếu vào phòng, em và Hyunjin mới vừa chợp mắt được một chút thì tiếng chuông điện thoại đã reo vang không ngừng. Anh lười biếng vươn tay, nhấc máy với giọng còn ngái ngủ:
\”Alo?\”
Giọng của quản gia Kang vang lên, vừa vui mừng vừa phấn khởi:
\”Cậu chủ, trên tin tức vừa rồi! Người ta đăng đầy hết các trang báo lớn — \’Chủ tịch HF Hwang Hyunjin và người mẫu nổi tiếng Lee Yongbok bất ngờ chào đón một bé trai đầu lòng\’! Ai cũng bất ngờ lắm, điện thoại gọi tới nhà cháy máy luôn đó!\”
Hyunjin ngồi bật dậy, ánh mắt mở to, quay sang nhìn em vẫn còn ôm nhóc con ngủ ngoan, khóe miệng không kiềm được mà cong lên thành một nụ cười. Anh vừa vuốt nhẹ tóc em, vừa lẩm bẩm:
\”Đấy, giờ thì cả thế giới biết luôn rồi. Anh cứ tưởng giữ bí mật giỏi lắm, ai dè mấy người phóng viên này đánh hơi nhanh hơn cả sói.\”
Quản gia Kang ở đầu dây bên kia còn cười tươi hơn:
\”Người ta còn liên tục gửi hoa, quà mừng tới cổng biệt thự nữa, không kịp nhận luôn. Mọi người trên mạng xã hội cũng nhốn nháo cả lên, chúc mừng hai người ngập tràn luôn!\”
Hyunjin đặt điện thoại xuống, vừa kéo chăn đắp lại cho em, vừa cúi đầu xuống gần nhóc con, nhỏ giọng càm ràm đầy yêu chiều:
\”Con giỏi thật đấy, mới có tí tuổi mà đã cướp được trái tim của ba nhỏ khỏi ba lớn rồi. Em ấy bây giờ chỉ có con thôi, không ngó ngàng gì tới ba lớn này nữa.\”
Nhóc con khẽ cựa mình, gương mặt tròn trĩnh, đỏ hây hây như hiểu chuyện, đôi môi nhỏ xíu bặm lại. Hyunjin chẳng nhịn được, khẽ hôn lên trán nhóc một cái, rồi lại cằn nhằn tiếp:
\”Con tưởng mình giỏi lắm hả? Mỗi lần ba lớn lại gần, là bám lấy ba nhỏ như sam, bú xong ngủ ngon lành, để ba lớn phải ngồi nhìn hai ba con tình cảm mà buồn thiu một mình.\”
Em lúc ấy lờ mờ tỉnh giấc, nghe tiếng anh nói nhỏ nhỏ liền nheo mắt cười:
\”Anh cũng trẻ con không kém nhóc con đâu… ba lớn ghen tỵ với con trai nhà mình nữa chứ.\”
Hyunjin giả vờ thở dài, vươn tay kéo em vào lòng, ghé tai thì thầm, giọng có chút nũng nịu lẫn trêu chọc:
\”Anh không ghen thì thôi, chứ giờ anh phải xếp sau nhóc con rồi. Từ giờ cứ có con là em quên anh luôn.\”
Em nín cười, quay sang hôn khẽ lên má anh:
\”Không có quên đâu, chỉ là… giờ thêm một người quan trọng nữa thôi mà.\”
Hyunjin mím môi, nhìn nhóc con ngủ ngoan trong lòng em, lòng vừa thấy buồn cười vừa cảm thấy ấm áp lạ thường. Cả căn biệt thự mấy ngày nay không lúc nào yên tĩnh, ngập tràn tiếng cười vui, tiếng khóc oe oe và những câu chuyện quanh nhóc con bé xíu.
Dù ban ngày có bận rộn đến mấy, có cuộc họp căng thẳng, hợp đồng phức tạp thế nào, chỉ cần về nhà nhìn thấy em và nhóc con, mọi mệt mỏi trong anh đều tan biến như chưa từng tồn tại.
Buổi tối hôm ấy, căn nhà cuối cùng cũng yên tĩnh sau một ngày dài ồn ào, nhóc con sau khi bú no nê, đã ngoan ngoãn ngủ say sưa trong nôi, khuôn mặt nhỏ nhắn an yên đến mức khiến cả căn phòng trở nên dịu dàng hơn.