[Hyunlix Abo] Ba Và Em – 44 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 5 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

[Hyunlix Abo] Ba Và Em - 44

Những ngày sau đó, Hyunjin cẩn thận như nâng niu một món bảo vật. Anh không vội vàng, không cưỡng ép, chỉ âm thầm chăm sóc em từng chút một. Mỗi sáng khi em thức dậy, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, thức ăn luôn ấm áp, vị nhạt nhẹ phù hợp với dạ dày yếu ớt của em.

Yongbok ngồi trước bàn ăn, đôi khi lặng lẽ nhìn chén cháo trắng, ánh mắt phức tạp. Hyunjin ngồi ở đối diện, ánh mắt dịu dàng, khẽ cất lời:

\”Em cứ ăn từ từ thôi, ba sẽ không giục đâu.\”

Có những lần, em không ăn được, Hyunjin cũng không giận, chỉ yên lặng dọn dẹp, sau đó pha cho em một ly sữa ấm, kiên nhẫn ngồi bên, để em biết — anh luôn ở đó.

Buổi tối, Hyunjin không vào phòng em nữa, nhưng trước khi ngủ anh đều đứng ngoài cửa khẽ nói:

\”Chúc em ngủ ngon, Bokkie. Nếu em không ngủ được, chỉ cần gọi ba, ba sẽ lập tức đến ngay.\”

Có một đêm, sau khi nghe câu nói ấy, Yongbok ngồi co ro trong chăn, tim khẽ run lên. Một lúc lâu sau, em mới lấy hết dũng khí, cất giọng nho nhỏ:

\”Ba ơi…\”

Chỉ một tiếng thôi, Hyunjin gần như ngay lập tức mở cửa, không bước vào, chỉ đứng ngoài ngó vào, giọng nhẹ tênh:

\”Ba đây, em có sao không?\”

Yongbok khẽ lắc đầu, đôi mắt long lanh nước, cắn môi nhỏ giọng:

\”Chỉ muốn… nghe tiếng ba thôi.\”

Hyunjin mỉm cười, tim anh nhói lên vì thương, nhưng cũng có chút ấm áp len lỏi. Anh nói khẽ:

\”Ừ, ba sẽ ở đây, đợi đến khi em ngủ.\”

Và đúng như lời hứa, anh đứng tựa vào tường, chờ cho đến khi đèn trong phòng tắt, Yongbok đã chìm vào giấc ngủ, anh mới lặng lẽ quay về phòng mình.

Những ngày tiếp theo, Hyunjin cố gắng đưa em ra ngoài nhiều hơn. Anh biết em yêu ánh nắng, yêu những buổi chiều yên bình, thế là mỗi buổi trưa, anh lại khẽ gõ cửa:

\”Bokkie à, em có muốn ra vườn một chút không? Trời hôm nay đẹp lắm.\”

Ban đầu em từ chối, chỉ im lặng lắc đầu. Nhưng sau vài lần, khi Hyunjin kiên nhẫn không bỏ cuộc, cuối cùng em cũng chịu bước ra ngoài.

Hai người ngồi trên chiếc ghế gỗ dài trong khu vườn đầy nắng. Hyunjin không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bầu trời, thỉnh thoảng quay sang hỏi:

\”Em có lạnh không? Có đói bụng không?\”

Yongbok lắc đầu, ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn dám đối diện anh, nhưng ít nhất, em đã chịu ngồi bên anh, yên bình và không sợ hãi.

Hyunjin mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc đen mềm mại của em, giọng thì thầm:

\”Em biết không, chỉ cần em bên cạnh ba, ba sẽ không cần gì hơn cả.\”

Vào một buổi tối khác, Hyunjin vừa pha sữa cho em, vừa nhẹ nhàng nói:

\”Bokkie à… ba biết, chuyện lần đó… khiến em rất sợ. Ba sai thật rồi. Nhưng tình cảm ba dành cho em chưa từng là giả, chưa từng là sai. Ba yêu em. Không phải chỉ vì em là con nuôi của ba, mà là… yêu em như một người quan trọng nhất trên đời.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.