[Hyunlix Abo] Ba Và Em – 38 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 5 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

[Hyunlix Abo] Ba Và Em - 38

Ánh nắng buổi sớm len lỏi qua khung cửa sổ, những tia sáng vàng nhạt chiếu lên sàn, nhưng không thể xua tan bầu không khí nặng nề trong căn phòng.

Một ngày mới đáng lẽ phải bắt đầu với sự dịu dàng, nhưng với Yongbok, mọi thứ dường như đã sụp đổ từ đêm qua.

Em nằm co ro trên giường, cơ thể đau nhức như bị xé toạc, phần thân dưới rỉ ra chút dịch, nhắc nhở em về những gì Hyunjin đã làm. Cơn đau thể xác hành hạ em, nhưng nỗi đau trong tâm hồn còn kinh khủng hơn gấp bội. Yongbok không dám cử động, không phải vì sợ đau, mà vì em sợ rằng bất kỳ chuyển động nào cũng sẽ khiến ký ức đêm qua ùa về rõ nét hơn – ký ức về một Hyunjin tàn bạo, không còn là người ba mà em từng yêu thương.

Đôi mắt Yongbok mở to, trống rỗng, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nước mắt lăn dài trên gò má, nhưng em không khóc thành tiếng, chỉ thút thít khe khẽ, như thể sợ rằng âm thanh của mình sẽ đánh thức con quái vật nào đó đang ngủ bên cạnh.

Tâm trí em hỗn loạn, những hình ảnh đêm qua cứ lặp đi lặp lại như một cơn ác mộng không lối thoát. Hyunjin – người mà em luôn gọi là \”ba\”, người luôn ôm em vào lòng và hứa sẽ bảo vệ em – đã trở thành một người xa lạ.

Anh đã mất kiểm soát, đã để sự tàn nhẫn lấn át, khiến Yongbok cảm thấy mình như một con mồi bị xâu xé. Em sợ hãi, không chỉ vì những gì đã xảy ra, mà còn vì em không biết liệu Hyunjin có thể trở thành người như vậy một lần nữa hay không.

Yongbok ôm chặt lấy cơ thể mình, hai tay siết mạnh đến mức móng tay cắm vào da thịt. Em run rẩy, hơi thở dồn dập, như thể đang cố gắng trốn chạy khỏi chính căn phòng này. Em muốn hét lên, muốn chạy thật xa, nhưng cơ thể em quá yếu ớt, tâm trí em quá hỗn loạn. Tất cả những gì em có thể làm là co ro trong góc giường, kéo chăn che kín người, như thể tấm chăn mỏng manh ấy có thể bảo vệ em khỏi nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt trái tim.

Hyunjin vẫn đang ngủ, hơi thở đều đặn, gương mặt anh trong giấc mơ dường như bình yên, không chút dấu vết của sự tàn nhẫn đêm qua. Nhưng tiếng thút thít của Yongbok, dù nhỏ bé, đã đánh thức anh.

Anh mở mắt, ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ khiến anh phải nheo mắt lại. Trong một khoảnh khắc, anh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng rồi, tiếng khóc của Yongbok như một lưỡi dao xuyên thẳng vào lồng ngực anh. Anh bật dậy, quay sang nhìn em. Yongbok co ro trong góc giường, đôi mắt đỏ hoe mở to đầy kinh hoàng, cơ thể em run lẩy bẩy như một chiếc lá trong cơn bão.

Và rồi, ký ức về đêm qua ùa về, nhấn chìm Hyunjin trong sự kinh hoàng và tội lỗi.

“Yongbok…”

Hyunjin gọi khẽ, giọng anh run rẩy, như thể chính anh cũng không tin vào những gì mình đã làm. Anh đưa tay định chạm vào vai em, nhưng Yongbok lập tức hét lên, giọng em vỡ òa, đầy hoảng loạn.

“Đừng chạm vào em!”

Yongbok gào lên, cơ thể em lùi sâu hơn vào góc giường, hai tay ôm đầu như muốn che chắn bản thân.

“Làm ơn, đừng lại gần em! Em xin ba, đừng…”

Giọng em lạc đi, xen lẫn những tiếng nức nở, đôi mắt em nhìn Hyunjin như nhìn một con quái vật. Nước mắt tuôn rơi không ngừng, gò má em ướt đẫm, nhưng em không quan tâm. Tất cả những gì em muốn là Hyunjin biến mất, để em được an toàn, để em không phải đối diện với nỗi sợ hãi đang xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.