[Hyunlix Abo] Ba Và Em – 20 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 7 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

[Hyunlix Abo] Ba Và Em - 20

Suốt quãng thời gian Yongbok nằm viện, căn phòng bệnh trắng toát ấy gần như trở thành “nhà nhỏ” của hai ba con. Hyunjin chẳng rời khỏi em lấy nửa bước. Ban ngày anh ngồi ngay bên giường, còn ban đêm thì nằm trên chiếc ghế sofa dài bên cạnh, chỉ cần em khẽ nhúc nhích hay lăn qua một bên là anh lập tức choàng dậy, kiểm tra em có sao không.

Từ lúc phát hiện em bị đánh đến ngất xỉu trong nhà kho bỏ hoang phía sau sân trường, trái tim Hyunjin như bị bóp nghẹt. Cảm giác sợ hãi vẫn còn đó, cứ len lỏi trong lồng ngực mỗi khi nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của em khi ấy. Một đứa trẻ ngốc, nhỏ bé, mềm yếu, lại giấu anh chuyện mình bị bắt nạt. Làm sao anh không giận cho được?

Mỗi lần thay băng, nhìn những vết bầm tím loang lổ khắp tay chân em, Hyunjin lại cắn chặt răng, kiềm nén cơn giận lẫn nỗi xót xa. Thế nhưng anh chẳng nói nặng lời nào, chỉ trầm mặc im lặng chăm sóc em, bàn tay thì cẩn thận từng chút khi bôi thuốc, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng rõ rệt.

Yongbok nhận ra điều đó, em nhỏ biết mình có lỗi. Đôi mắt tròn tròn khẽ cụp xuống mỗi lần anh lau vết thương mà chẳng nói lời nào. Bé mèo nhỏ dường như đã hiểu rõ — Hyunjin đang giận.

Thế nên em càng bám lấy anh hơn, y như một chú mèo con muốn được dỗ dành. Có lần khi trời vừa tắt nắng, Yongbok bám lấy tay Hyunjin, khẽ lắc lắc:

\”Ba, ôm em một chút nha~ Em đau quá…\”

Hyunjin thoáng khựng lại, dù gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, nhưng bàn tay to lớn vẫn vòng qua lưng em, nhẹ nhàng kéo em vào lòng, giọng trầm trầm:

\”Ngốc… bị đánh đến thế này mà còn giấu, có đau cũng là tự mình chuốc lấy.\”

Yongbok dụi dụi mặt vào ngực anh, giọng nhỏ xíu như mèo con vừa mắc lỗi:

\”Tại em sợ ba lo… nên em không nói.\”

Hyunjin khẽ siết chặt vòng tay, không nói gì thêm, nhưng tim lại mềm nhũn như bị tan chảy. Anh rõ ràng là giận, nhưng lại chẳng thể trách em mãi, vì cái dáng vẻ đáng yêu và nhõng nhẽo đó thật sự khiến anh chẳng thể nào nỡ buông lời trách móc.

Có đêm, Hyunjin đang ngủ trên sofa, bỗng cảm giác có gì đó mềm mại chui vào lòng. Anh mở mắt ra, liền thấy Yongbok, tay ôm chặt lấy anh, đôi mắt long lanh ngước lên:

\”Ba, cho em ngủ với ba nha. Em không thích ngủ một mình đâu~\”

Hyunjin nhíu mày, thở dài nhẹ một cái:

\”Bokkie, em hư lắm đấy, biết không?\”

Nhưng rồi khi nhìn vào gương mặt tròn trịa đáng yêu, ánh mắt ngây thơ kia, anh lại chẳng nỡ từ chối. Vòng tay to lớn siết em vào lòng, giọng anh trầm thấp vang lên:

\”Thôi được, chỉ lần này thôi. Ngủ ngoan nào, mèo con của ba.\”

Yongbok cười khúc khích, dụi mặt vào lồng ngực rộng lớn của anh, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo anh, lí nhí:

\”Em thích mùi của ba lắm~ Ấm áp và an toàn.\”

Hyunjin chẳng thể kiềm lòng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu em, miệng khẽ lẩm bẩm:

\”Đúng là mèo con… cứ thế này thì ba giận sao nổi.\”

Ngày qua ngày, dù có giận, Hyunjin cũng chỉ biết chịu thua trước sự mềm mại đáng yêu của em. Mỗi lần em nhõng nhẽo, mỗi lần em kéo tay anh, hay đôi lúc bất ngờ nũng nịu đòi:

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.