YOU ARE READING
Hương thôn diễm tình-奕歌
Tạm dịch: Mối tình đẹp nơi thôn dã
Tác giả: Dịch Ca 奕歌
Edit: Gấu chan~ Vâng lại là em đây =)))).
Thể loại: Cao H, Cao H, Cao H => Độc giả nên cân nhắc trước khi đọc =))). Thô lỗ niên hạ công x nhân thê, mềm manh đại thúc…
Chương 2:
Trans & Edit: Gấu
Nam nhân thật sự rất anh tuấn, thời điểm hắn không cười trông rất uy nghiêm lạnh lùng, khi cười lên lại lộ ra vẻ đẹp trai sáng sủa rạng rỡ.
Trái tim của Lâm Tiểu Thu đập nhanh vô cùng, đều sắp nhảy ra khỏi cuống họng rồi.
\”Trời ạ. . . Trên thế giới này tại sao lại có người nam nhân đẹp tới như vậy cơ chứ. . .\”
Lâm Tiểu Thu hiếm khi về nhà một lần hiện tại đang cắn đầu bút chì mơ màng, một bộ dáng vẻ đứng ngồi không yên. Lâm Bảo đưa cho nàng khoai nướng ấm nóng mà nàng thích ăn nhất, thanh âm ấm áp nói: \”Tiểu Thu, mau nếm thử khoai tây đỏ cha vừa làm đi.\” Thôn bọn họ gọi khoai lang là khoai tây đỏ.
\”Không muốn ăn có được hay không, con sắp bị phiền chết rồi.\” Tâm tư thiếu nữ lại nhanh chóng mơ màng, nghĩ nghĩ một hồi, tựa như chim nhỏ vui vẻ chạy ra khỏi nhà.
\”Ai ai, xú nha đầu, con lại muốn chạy đi đâu?\”
\”Cha, con chạy đi xem ca ca nhà bác trưởng thôn, ngày hôm nay ca ca đi bắt cá, bắt được mấy con cá bự ơi là bự, đều up lên weibo rồi.\”
Hiện tại làng phát triển, dân trong thôn cũng có điện thoại và internet, còn có wechat cùng weibo.
Lâm Bảo không hiểu, anh không có di động, cũng không hiểu chút gì về weibo, liền để khoai nướng vào bát chờ con gái về ăn, kết quả chờ mãi, đợi hơn hai giờ đồng hồ vẫn chưa thấy trở về, anh liền không yên tâm chạy đi tìm.
Làng anh không lớn, từ đầu thôn tới cuối thôn cũng chỉ có mấy chục phút lộ trình, một bên làng được những mảnh ruộng ngô cao lớn vây quanh, hiện tại không nói cái gì sinh thái nông nghiệp ra sao, hoa màu tươi tốt bao phủ một bên còn có cây cối, cây cối một bên có nước, trong nước lại có cá, nước nuôi cá để có thể giúp dễ dàng trồng hoa màu tươi tốt hơn.
Phỏng chừng con gái nhà mình chạy đi xem con trai thôn trưởng bắt cá ở ven sông đi.
Hiện tại mùa này vừa vặn là vạn vật thức tỉnh, bắp ngô xanh mượt một mảng, người đi vào bên trong không nhìn thấy đỉnh đầu, rất nhiều trẻ con trong thôn đều chạy tới nơi này chơi trốn tìm.
\”Tiếu ca ca, bên này bên này, bên này có cá.\” Thật xa đi tới đã nghe thấy thanh âm lanh lảnh của Thu nha đầu kia.
Lâm Bảo đi tới, liền nhìn thấy một nam tử cao lớn ống quần kéo cao tay áo xắn gọn đang khom người bắt cá, hiện tại vẫn là đầu mùa xuân, khí trời vẫn còn rất lạnh, nhưng cậu trai này có thể ở trong nước lạnh một thời gian dài cũng quá lợi hại đi, Lâm Bảo nhìn thấy liền lắc lắc đầu, nếu như trưởng thôn nhìn thấy thì đã sớm gấp đến độ nhảy chân lên đi. Làm một trưởng bối, Lâm Bảo cảm thấy anh nên có nghĩa vụ nhắc nhở một hồi, liền hắng giọng nói, \”Khụ khụ, cháu lớn, em mau ra đây đi, ở trong nước lạnh ngâm thời gian dài đối với thân thể không tốt.\”
Âm thanh Lâm Bảo rất ôn hòa, tuy rằng mang theo khẩu âm nên có hơi ngọng một chút, có thể do thanh tuyến âm thanh tinh tế mềm mại, khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng thoải mái.