|| Hùngan • Abo || Từng Bước Bên Nhau – 55. Hùng giận hả? – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

|| Hùngan • Abo || Từng Bước Bên Nhau - 55. Hùng giận hả?

Chào tạm biệt Phúc Hậu, An quay ngược bước vào nhà, tay đẩy cửa nhẹ nhàng để không gây tiếng động lớn. Mùi quen thuộc trong không gian lập tức xộc vào mũi.

Quang Hùng đang ngồi trên ghế sofa, đầu hơi cúi, đôi tay đan lại trước mặt như đang suy nghĩ gì đó. Nghe tiếng cửa mở, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức sáng lên khi nhìn thấy An.

\”Về rồi hả?\” Anh hỏi, giọng anh như nhẹ nhõm đi vài phần.

An gật đầu, tay cởi giày rồi để gọn vào kệ. Nó đi về phía Hùng, đặt túi đồ lên bàn. \”Anh ăn tối chưa?\”

Hùng hơi ngẩn người trước câu hỏi bất ngờ, rồi lắc đầu. \”Chưa… tại anh đợi em về.\”

An liếc mắt nhìn anh, khẽ nhếch môi. \”Anh chờ em? Chờ làm gì? Đói thì cứ ăn trước chứ.\”

\”Không sao,\” Hùng cười nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi An. \”Anh muốn được ngồi ăn chung với em, lâu lâu mới được rảnh ở nhà mà.\”

An chợt thấy tim mình khẽ rung lên, nhưng nó nhanh chóng quay mặt đi, cố giấu cảm xúc. \”Nhưng mà em ăn rồi, ngồi nói chuyện lâu hơn em nghĩ nên em ăn luôn rồi\”

Nụ cười trên mặt Hùng thoáng khựng lại, nhưng rồi anh nhanh chóng gật đầu, cố giữ vẻ tự nhiên. \”Vậy à… không sao. Anh ăn một mình cũng được.\”

An nhìn anh, cảm thấy có chút áy náy. Nó không định làm anh buồn, nhưng đúng là lúc ở ngoài nó đã ăn qua loa cho đỡ đói.

Nhìn sang bịch đồ ăn vặt mà Hùng để trên bàn, An tò mò đi đến xem thử, nó chỉ tuỳ tiện kêu Hùng mua vài món thôi, mà hình như anh gom hết những món trông lạ lạ mắt ở siêu thị hay gì á. Cầm lấy vài món bản thân thường hay ăn, An cầm xuống nhà bếp, nó khoanh chân ngồi trên ghế, nhàn nhã đợi Hùng tự chuẩn bị đồ ăn cho chính mình.

Hùng thoáng quay đầu nhìn An, thấy em nhỏ đang ngồi đó với một túi đồ ăn vặt trên tay, đôi chân khoanh gọn trên ghế. Nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi anh, nhưng anh không nói gì, tiếp tục hâm nóng phần ăn của mình.

An lấy một gói snack ra, xé bao bì, bỏ vào miệng nhai rôm rốp. Ánh mắt lơ đãng nhìn Hùng bận rộn với bếp núc, bất giác nó thốt lên. \”Sắp tới có show diễn nào không?\”

Hùng đặt nồi lên bếp, quay lại nhìn An, giọng pha chút trêu chọc. \”Anh off được một tuần, sao vậy? Không có anh ở nhà An nhớ hả\”

An khịt mũi, nó chẳng thèm đáp, lôi điện thoại ra, chụp bịch đồ ăn vặt gửi lên BC của chính mình.

Đuoc tongtai cho nè

Nhìn thông báo BC của An trong máy mình, Hùng không kìm được mỉm cười, đôi lúc anh cảm thấy cứ như này mãi là đủ rồi.

Đặt tô đồ ăn vừa được hâm nóng lại lên bàn, Hùng cũng ngồi xuống ăn.

An liếc nhìn Hùng, nó nhấc chân xuống, ngồi ngay ngắn hơn một chút, tay vẫn lướt điện thoại. \”Off cả tuần có tính đi đâu làm gì không?\”

Hùng gắp một miếng đồ ăn, nhai chậm rãi, mắt vẫn nhìn An. \”Chưa, tính ở nhà nghỉ ngơi thôi. Sao dợ? Muốn đi đâu à?\”

Lắc đầu, nó chỉ muốn kiếm chuyện để nói với Hùng thôi, ngồi chung với nhau mà cứ im lặng mãi cũng chả thoải mái lắm. Song An cũng chỉ cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại, nó tuỳ tiện xé bịch chân gà rồi nhâm nhi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.