|| Hùngan • Abo || Từng Bước Bên Nhau – 53. Hùng… không tin em à? – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

|| Hùngan • Abo || Từng Bước Bên Nhau - 53. Hùng... không tin em à?

4 giờ sáng, Quang Hùng vừa mới hoàn thành xong bài hát mới của chính mình, anh mệt mỏi xoa xoa mi mắt của chính mình, cảm giác cay xè len lỏi qua từng đầu ngón tay. Sự mệt mỏi từ những giờ tập trung cao độ khiến cơ thể anh như rã rời.

Đứng dậy, Hùng dự định sẽ kiếm một cái gì đó ăn nhẹ một chút, anh lê bước tính đi vào toilet. Rồi ánh sáng phát ra từ phòng ngủ lại thu hút sự chú ý của anh. Check lại đồng hồ trên điện thoại lần nữa, Hùng cảm thấy khó hiểu, bình thường đáng lẽ giờ này An đã phải ngủ rồi mà ta.

Mở cửa ra, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ mờ mờ phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng vàng nhạt. Hùng khựng lại. Khác với suy nghĩ sẽ nhìn thấy An đang say ngủ, trên giường chỉ có một đống chăn gối lộn xộn, chẳng hề thấy bóng dáng em đâu.

Tim anh đập lỡ một nhịp, đôi mắt đảo nhanh quanh căn phòng, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào. Chiếc áo len của An vắt trên ghế vẫn còn đó, túi xách cũng nằm nguyên trên kệ gần cửa. Nhưng không có An.

\”An?\” Anh cất tiếng gọi, giọng khàn khàn vì mệt mỏi và lo lắng, nhưng chẳng có lời đáp lại.

Toilet trống không.

Nhà bếp, ngoài vài món ăn vặt còn sót lại từ tối hôm trước, chẳng có gì khác.

Phòng khách, chỉ có chiếc điều khiển TV đặt ngay ngắn trên bàn.

Phòng để đồ cũng trống rỗng.

Ban công, nơi An thỉnh thoảng ra ngồi vào những đêm không ngủ được, cũng chẳng thấy bóng dáng em nhỏ.

Mọi nơi trong căn hộ đều đã lục soát qua, và tất cả chỉ khẳng định một điều: An không có ở đây.

Hùng tựa người vào khung cửa ban công, hai tay siết chặt vào nhau để ngăn không cho đôi tay run rẩy lộ ra sự hoảng loạn.

Anh lục túi lấy điện thoại, bấm số của An, lần này giọng anh gần như van xin khi nghe tiếng tút dài vọng lại.

Hùng siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cảm giác bất lực và lo lắng đang dần xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Anh không thể đứng yên thêm một giây nào nữa. Anh phải tìm em

Xỏ vội đôi giày để ngay cửa ra vào, Hùng chạy vội ra ngoài, anh lang thang hết từ hàng quán chỗ này đến chỗ khác, hi vọng chỉ là An chẳng thể ngủ được nên đi dạo một chút mà thôi.

Nhưng làm sao mà có thể tìm được một con người dễ dàng như vậy được? đến khi đôi chân đã rã rời, sự mệt mỏi lần nữa xâm chiếm lấy toàn bộ trí óc, toàn bộ tầm nhìn của Hùng nhoè hết cả đi. Mấy ngày thức trắng thật sự đã bào mòn anh đến tận cùng rồi.

Hùng dừng bước, dựa người vào cột đèn bên đường, hơi thở gấp gáp hòa lẫn với tiếng gió đêm. Mồ hôi túa ra trên trán, thấm đẫm cả cổ áo, nhưng anh chẳng buồn lau. Từng nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực như nhắc nhở rằng anh cần phải nghỉ ngơi.

Điện thoại trong tay anh rung lên bất ngờ, Hùng vội nhìn xuống màn hình. Không phải là An. Chỉ là một tin nhắn từ người quản lý hỏi về lịch trình ngày mai. Anh lắc đầu, cố xua đi sự thất vọng tràn trề.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.