|| Hùngan • Abo || Từng Bước Bên Nhau – 52. Được, em hứa! – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

|| Hùngan • Abo || Từng Bước Bên Nhau - 52. Được, em hứa!

An tỉnh dậy trên chiếc giường bệnh, nó mở mắt nhìn chằm chằm lên trần phòng bệnh, hoàn toàn thẫn thờ. Nó chẳng biết nó đã xỉu bao lâu, đầu đau như búa bổ tưởng như bản thân đã ngủ được 10 kiếp vậy.

Ánh sáng trắng hắt xuống từ bóng đèn trần khiến An phải chớp mắt vài lần để quen dần.

Tiếng thở đều đều của Hùng hòa vào không gian tĩnh mịch khiến căn phòng vốn lạnh lẽo lại mang một chút ấm áp lạ thường. An khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại ở bóng dáng của anh. Hùng nằm trên chiếc giường nhỏ dành cho người nhà, tay gối lên trán, vẻ mặt khi ngủ trông mệt mỏi đến mức khiến An có chút xót xa.

Quần áo anh nhăn nhúm, mái tóc hơi rối, có lẽ vì đã cả đêm không chợp mắt trọn vẹn. Bên cạnh giường, chiếc điện thoại vẫn để sáng màn hình, lộ ra danh sách dài các cuộc gọi và tin nhắn chưa được trả lời.

Nó không dám lên tiếng, sợ đánh thức Hùng, nhưng cũng không thể rời mắt khỏi anh. Sự hiện diện của Hùng trong căn phòng này—ngay bên cạnh nó—khiến mọi suy nghĩ trong đầu trở nên hỗn loạn. An khẽ đưa tay lên bụng, cảm giác trống trải nhói lên lần nữa, nhưng lần này nó không rụt tay lại.

Nhưng mà đói ghê… biết vậy lúc nãy ăn một chút trước khi bỏ đi rồi.

\”Hùng\” An kêu, giọng nó nhỏ hệt như tiếng mèo kêu vậy. \”Anh Hùng\”

Quang Hùng khẽ nhíu mày, đôi mắt mệt mỏi chầm chậm mở ra khi nghe thấy tiếng gọi yếu ớt vang lên. Anh ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng vài giây trước khi lập tức trở nên tỉnh táo khi nhìn thấy An đã tỉnh lại. Anh bật dậy, hơi nghiêng người về phía An, giọng đầy lo lắng.

\”An? Em tỉnh rồi hả? Em thấy sao rồi? Đau ở đâu không?\”

Nó đảo mắt một lúc, do dự rồi mới lên tiếng, \”Có… em đau bụng\” Giọng nó nhão ra như muốn làm nũng với anh. \”Đói nữa…\”

Quang Hùng thở phào nhẹ nhõm khi thấy An còn sức để làm nũng, nhưng anh không giấu được nỗi lo trong ánh mắt. Anh ngồi lại xuống bên mép giường, cúi người gần hơn để nhìn An rõ hơn, đôi mày nhíu lại vì sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt em nhỏ.

\”Để anh kêu bác sĩ vào kiểm tra đã… cũng không biết em có ăn được không\”

An nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng không hài lòng. Nó khẽ lắc đầu, đôi môi hơi bĩu ra như một đứa trẻ cứng đầu. \”Ít ra em cũng muốn uống nước\”

Thở dài, Hùng đỡ người An ngồi dậy rồi rót cho em nhỏ một cốc nước. Anh cầm lấy cái điều khiển đầu giường nhấn nút gọi y tá.

Thành An mân mê ly nước ấm bằng hai tay, nó nhìn bóng bản thân phản chiếu trong đó, mãi chẳng uống.

\”Bác sĩ bảo… thai lấy ra rồi nhưng bị sót lại nhau chưa lấy hết\” Hùng khẽ lên tiếng, anh thận trọng quan sát biểu cảm của An.

Trái với sự thận trọng của Hùng, An vẫn dửng dưng, nó chậm chạp nhấp một ngụm nước, như thể vấn đề mà anh vừa nói ra không phải chuyện của mình vậy.

\”Với lại em cũng nên uống thuốc đều nữa… tuyến mùi hương của Omega sau khi mang thai sẽ bị rối loạn, đôi lúc em sẽ toả hương trong vô thức ấy\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.