Bầu trời đã sập tối, những ánh đèn vàng nhạt từ cột đèn đường hắt xuống vỉa hè, kéo dài cái bóng lặng lẽ của An. Nó ngồi thẫn thờ trong khuôn viên của bệnh viện, ánh mắt không có tiêu điểm, dõi về phía trước như muốn tìm kiếm điều gì. Tiếng xe cộ vẫn ồn ào ngoài kia, nhưng với An, âm thanh ấy như mờ đi trong không khí đặc quánh.
Điện thoại vẫn nằm gọn trong tay, màn hình sáng hắt lên khuôn mặt tái nhợt. An lướt qua những bài đăng, những dòng tin nhắn, tay cứ vô thức trả lời vài bình luận của fan, tương tác vài dòng với bạn bè. Như thể, làm vậy sẽ kéo bản thân ra khỏi cảm giác trống rỗng đang dày vò trong lồng ngực.
Đột nhiên, một video bật lên, kéo An ra khỏi cơn mơ hồ. Tiếng cười khanh khách của trẻ con vang lên, lanh lảnh và trong trẻo. Trên màn hình, một đứa trẻ nhỏ xíu đang chạy đuổi theo quả bóng, nụ cười lộ ra hai chiếc răng sữa đáng yêu. An khựng lại.
Ngón tay dừng hẳn trên màn hình, ánh mắt chăm chú dõi theo từng động tác của đứa bé. Trong đầu, một hình ảnh mơ hồ hiện ra—một đứa trẻ, với đôi mắt trong veo như thế, nhưng mang những nét quen thuộc.
Con mình… sẽ trông như thế nào nhỉ?
Ý nghĩ ấy thoáng qua, như một lưỡi dao cứa sâu vào lòng An.
Dù đã hàng trăm, hàng ngàn lần tự nhủ với bản thân rằng nó không mong chờ, rằng đứa nhỏ này chỉ là một sự ràng buộc ngoài ý muốn… nhưng sự thật luôn được phơi bày bằng cách tàn nhẫn nhất.
Trong một khoảnh khắc thoáng qua, Thành An không thể phủ nhận được cảm giác trống rỗng khi biết mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nhìn thấy đứa trẻ ấy nữa.
Hình ảnh trong video cứ nhảy múa trước mắt, như muốn khơi dậy một phần sâu thẳm trong tâm hồn An mà nó cố gắng chôn giấu. Tiếng cười trong trẻo kia trở thành âm thanh ám ảnh, như nhắc nhở rằng một điều đẹp đẽ nào đó đã bị tước đi mãi mãi.
6 tháng.
Nửa năm.
An siết chặt điện thoại, đôi mắt rưng rưng nhưng lại cố chấp không để nước mắt rơi.
Không được khóc, nó tự nhủ, giọng nói như vang vọng trong đầu. Khóc thì có được gì đâu, mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Bầu trời đêm tĩnh mịch, ánh đèn từ những căn nhà phía xa hắt lên mờ nhạt. Những cơn gió nhẹ mang theo chút lạnh của buổi tối, phả vào mặt An, khiến nó bất giác rùng mình.
Nó hạ điện thoại xuống, đôi mắt nhìn vào khoảng không trước mặt. Tâm trí lơ lửng, không biết phải làm gì, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Những lời bác sĩ nói như âm vang lại trong đầu An, từng chữ như lưỡi dao cắt vào tâm trí. Nó siết chặt tay, móng tay gần như bấm vào lòng bàn tay, nhưng cảm giác đau đớn ấy không thể sánh nổi với nỗi dằn vặt đang gào thét trong lòng.
Đứa nhỏ cũng cảm nhận được… nó biết mình không được cần đến.
An nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhưng không khí lạnh của đêm cũng không thể làm dịu đi cảm giác trống rỗng đang dày vò. Trong đầu nó hiện lên hình ảnh đứa bé nhỏ xíu, lặng lẽ nằm im, như đang cố gắng không làm phiền. Cố gắng không lớn lên… chỉ vì ba nó không muốn nó.