[Thai 6 tháng tuổi, mẹ sẽ cảm nhận được thai máy rõ hơn so với trước đó, hãy chú tâm để ý đến con bạn-]
Thành An nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nơi một video hướng dẫn dành cho mẹ bầu đang phát. Những hình ảnh minh họa cùng lời khuyên nhẹ nhàng từ bác sĩ vang lên đều đều trong không khí. Nó thở dài, nghiêng người dựa vào sofa, tay khẽ đặt lên bụng, như muốn kiểm tra xem có thể cảm nhận được gì không.
Thai máy? Cử động của thai nhi? Đã bao giờ nó cảm nhận được chuyển động của đứa nhỏ trong bụng chưa nhỉ?
Thành An chưa bao giờ nhận được bất kỳ cử động nào của đứa nhỏ trong bụng. Suy nghĩ đó khiến lòng nó bỗng chùng xuống, bàn tay đang nhẹ nhàng xoa bụng bất giác dừng lại.
Nó tự trấn an chính mình, chắc có lẽ do bản thân không để ý đến những chuyển động đó thôi.
Nhìn sang Quang Hùng đang đứng trong bếp, An do dự, nó đi đến tủ, lấy áo khoác, mũ cùng với khăn choàng quấn kín mít bản thân.
\”Em tính đi đâu hả?\”
Thành An giật mình trước câu hỏi bất ngờ, quay lại nhìn Hùng, ánh mắt lảng tránh. \”Em… em muốn ra ngoài một chút\”
\”Ra ngoài? Giờ này? Bên ngoài nắng lắm, để anh lấy ô tô chở\”
An lắc đầu, cố gắng giữ giọng bình thản. \”Không cần đâu, em tự đặt grab car được mà\”
Quang Hùng nheo mắt nhìn An, anh không bỏ lỡ vẻ bối rối thoáng qua trên mặt em. \”Em đang lo gì à?\”
\”Không… không có gì cả.\” An chối nhanh, nhưng cách nó siết chặt vạt áo lại phản bội cảm xúc thật sự.
Nó đưa mắt liếc nhìn thông báo của app trên điện thoại, trông thấy xe mà nó đặt đã tới nơi, An không để Hùng tra hỏi thêm, nó gấp gáp đi ra bên ngoài.
Quang Hùng đứng lặng nhìn theo bóng dáng Thành An gấp gáp bước ra ngoài, không kịp nói thêm câu nào. Anh nhíu mày, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an khó tả.
Anh thở dài, nhưng rồi lại lắc đầu, cố nhắc nhở bản thân, quản nhiều quá An sẽ không thích.
________
Trong xe, Thành An ngồi im lặng, bàn tay siết chặt quai túi xách trên đùi. Nó nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chói chang của buổi trưa ngoài kia làm mọi thứ trở nên nhức nhối. Trái tim nó như bị bóp nghẹt bởi sự lo lắng và hàng loạt suy nghĩ tiêu cực xoáy sâu trong đầu.
\”Tới nơi rồi anh ơi\” giọng tài xế kéo An ra khỏi dòng suy nghĩ. Nó gật đầu cảm ơn, mở cửa bước xuống xe. Bệnh viện hiện ra trước mắt, làm lòng An thêm phần nặng nề.
Nó ghét bệnh viện, ghét mùi sát khuẩn ở nơi đây.
Thành An cúi gằm mặt, nó cố gắng để không ai nhận ra mình. Nó bước nhanh đến quầy đăng ký, đưa mã đặt lịch trước cho y tá, giọng nói khẽ khàng. \”Dạ, em có hẹn lúc 2 giờ.\”
Y tá kiểm tra thông tin trên máy tính, gật đầu. \”Anh Thành An đúng không? Mời anh ngồi đợi, khi nào tới lượt chúng tôi sẽ gọi tên.\”
An gật đầu cảm ơn, tìm một góc ít người nhất trong phòng chờ để ngồi xuống. Nó cảm thấy ánh mắt của vài người xung quanh liếc nhìn, nhưng không dám ngẩng đầu lên. Một tay nó đặt nhẹ lên bụng, tay kia siết chặt quai túi xách.