|| Hùngan • Abo || Từng Bước Bên Nhau – 42. Ở ké – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

|| Hùngan • Abo || Từng Bước Bên Nhau - 42. Ở ké

An nhìn đống bừa bộn mà bản thân vừa gây ra, cảm giác vừa bất lực, vừa nản tràn ngập trong lòng. Căn phòng khách như vừa trải qua một cơ bão, nước lau nhà vươn vãi khắp nơi, cái ly mà nó vừa dùng để uống nước vừa nãy giờ đây lại biến thành đống thuỷ tinh ngổn ngang dưới sàn, chậu cây cảnh nhỏ mà Hùng đặt trên bàn cũng ngã ngang, đất rơi vãi khắp nơi.

An thở dài, vò vò tóc. Nó cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh vỡ, cố gắng gom lại mà không để bị cắt vào tay. 

Cái bụng to tướng khiến nó cảm thấy khó thở khi phải khom người, gom được một chút An lại phải thẳng người dậy để lấy hơi.

Để mà phải giải thích về tình trạng hiện tại thì phải lùi về 30 phút trước. Khi mà nó đang phè phỡn bấm điện thoại rep post của fan như mọi khi thì tự dưng An lướt đến một post nói về việc ở chung nhà nhưng một người làm hết, còn một người chỉ ngồi chơi. Và… nó nhớ lại, cả tuần ở nhà Quang Hùng, ngoài ăn, làm phiền khi anh đang làm nhạc, xem phim và đòi hòi 7749 điều vô lý khác thì hình như… Thành An chả thật sự làm gì để giúp đỡ cả.

Vì vậy, trong một phút bốc đồng, nó quyết định giúp Quang Hùng một tay dọn dẹp nhà cửa để đỡ áy náy. Nhưng giờ nhìn lại hậu quả, Thành An chỉ muốn quay ngược thời gian, tự vả mình vài cái vì cái phút bốc đồng đó.

Căn phòng khách vốn gọn gàng, sạch sẽ giờ đây thành bãi chiến trường. Nước lau nhà loang lổ khắp sàn khiến mỗi bước chân như đi trên băng trơn, cái ly vỡ thì nằm ngổn ngang, còn cái chậu cây mà Quang Hùng nâng niu đặt trên bàn giờ đang nằm xiêu vẹo, đất cát rơi khắp sàn.

Hùng sẽ chẳng la nó đâu.

Nhưng không phải vì vậy mà thản nhiên với những sai sót mà bản thân làm ra.

An lẩm bẩm, thở dài thườn thượt. Nó lại cúi xuống, cố gắng gom nốt những mảnh thủy tinh vỡ

Đúng lúc đó, tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ hành lang. Quang Hùng vừa về, trán anh lấm tấm mồ hôi, tay còn ôm theo mũ bảo hiểm cùng vài túi đồ gì đó. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh khựng lại.

\”Trời ơi, gì vậy?\” Anh thốt lên, vội vàng tiến tới. \”Cái gì vậy?\”

An ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập vẻ ái ngại. \”Thì… ờm… là dị đó………..em xin lỗi\”

Quang Hùng đặt túi đồ xuống bàn, mắt vẫn nhìn quanh căn phòng bừa bộn như vừa bị bão quét qua, lại nhìn lên An cùng với những mảnh thuỷ tinh trên tay, cây lau nhà, nước lau nhà… ừm… cũng đoán được sương sương rồi…

Chẳng nói gì, sau khi cởi bỏ áo khoác, Hùng lấy một đôi dép trong góc rồi cẩn thận đặt trước mặt em nhỏ. \”An mang vào đi, rồi sang ghế ngồi, để Hùng dọn cho\”

Thành An cúi đầu, ngoan ngoãn xỏ chân vào dép, không dám nói gì. Cả căn phòng bỗng trở nên im lặng đến lạ.

Hùng cúi xuống, bắt đầu thu dọn mấy mảnh thủy tinh vỡ. Vừa làm, anh vừa nói, giọng trầm nhưng không hề có chút bực bội. \”Lần sau muốn làm gì thì cứ nói trước với anh một tiếng, đừng tự mình ôm đồm như vậy. Lỡ có chuyện gì thì sao?\”

\”Hùng thấy em phiền không?\”

Âm thanh những mảnh thuỷ tinh vang lên khi chúng nó va vào nhau trong rác, Quang Hùng ậm ừ vài câu trong cổ họng nhưng rồi anh cũng chẳng trả lời.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.