\”Lên xe đi An\”
An ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt ánh lên sự mệt mỏi. Chiếc xe đỗ ngay trước mặt, cửa bên ghế phụ mở sẵn. Nhìn thấy gương mặt lo lắng của Thiện Nhân, An cảm thấy như cuối cùng đã tìm được một nơi để bám víu.
Không nói một lời, An đứng dậy, tay vẫn ôm chặt bụng. Bước chân loạng choạng, nó tiến tới xe, ngồi xuống ghế phụ, cơ thể như sắp đổ gục. Cửa xe khép lại với một tiếng \”cạch\” dứt khoát, ngăn cách An với cái lạnh và nỗi sợ bên ngoài.
Thiện Nhân nhanh chóng vòng sang phía sau, mở cốp xe rồi nâng chiếc vali nặng trĩu của An lên, cẩn thận đặt vào bên trong. Dù không nói gì, ánh mắt anh vẫn đầy vẻ lo lắng. Sau khi đóng cốp xe, anh bước nhanh về ghế lái, ngồi xuống và thắt dây an toàn.
Quay đầu nhìn An, anh thấy em nhỏ vẫn đang ôm chặt bụng, gương mặt tái nhợt, hơi thở nặng nề.
\”Mày ổn chứ?\”
Thành An gật đầu yếu ớt, nó mệt mỏi chẳng thiết tha gì trả lời bạn mình, dựa hẳn người ra sau, mi mắt mệt mỏi mà nhắm nghiền lại.
Thiện Nhân khẽ thở dài, đôi tay nắm chặt vô lăng. Anh liếc nhìn Thành An lần nữa, ánh mắt lo lắng không giấu được. \”Được rồi, cứ nghỉ ngơi đi. Tao đưa mày sang nhà tao.\”
Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi khu chung cư và tiến vào màn đêm tĩnh mịch của Hà Nội. Đường phố vắng lặng, chỉ còn tiếng động cơ đều đều và tiếng thở nhẹ của Thành An.
Ngồi trên ghế lái, Thiện Nhân vẫn không ngừng liếc nhìn An qua khóe mắt. Hình ảnh đứa em nhỏ với gương mặt nhợt nhạt, dáng vẻ yếu đuối như muốn tan biến khiến anh cảm thấy lòng nặng trĩu. Anh không nói gì thêm, chỉ tập trung lái xe.
\”Tao xin lỗi mày An…\”
An không trả lời, có lẽ nó đã thiếp đi vì kiệt sức.
.
.
.
Khi lần nữa tỉnh dậy, An đã thấy mình nằm trên một chiếc giường sạch sẽ, trong một căn phòng xa lạ. Ánh sáng dịu nhẹ từ đèn ngủ khiến không gian trở nên ấm áp hơn, nhưng mọi thứ xung quanh vẫn rất tĩnh lặng.
Cổ họng khô khốc, An cựa mình, cảm nhận được tấm chăn mềm mại bao phủ lấy cơ thể. Cơn đau ở vùng bụng dường như đã dịu đi, nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn còn đè nặng. Nó khẽ xoay đầu, nhìn thấy một bé gái tầm 10 tuổi, tóc buộc hai bên, đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ gần đầu giường.
\”Cậu Nhân! An dậy rồi!\” Bé gái đứng bật dậy, đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy ra cửa, tiếng gọi lanh lảnh vang vọng.
Thành An ngơ ngác nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn biến mất qua cánh cửa. Nó chớp mắt, đầu óc vẫn còn mờ mịt, cố gắng hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra trước khi thiếp đi.
Nếu nó đoán đúng thì đây là nhà của Thiện Nhân.
Chỉ một lát sau, cánh cửa lại mở ra. Thiện Nhân bước vào, theo sau là bé gái ban nãy. Gương mặt anh đầy lo lắng, nhưng khi nhìn thấy An đã tỉnh dậy, đôi mày nhíu chặt của anh giãn ra đôi chút.


