.
.
.
WARNING: CHAP NÀY CÓ NHỮNG TÌNH TIẾT KINH DỊ, SẼ GÂY ẢNH HƯỞNG TRỰC TIẾP ĐẾN TÂM LÝ CŨNG NHƯ TÂM TRẠNG CỦA BẠN, CÂN NHẮC THỜI GIAN VÀ ĐỊA ĐIỂM TRƯỚC KHI ĐỌC.
NẾU BẠN SỢ MA, HÃY ĐỌC VÀO BAN NGÀY.
.
.
.
.
.
.
.
.
Nó đang mơ… Thành An nhận ra điều đó khi nơi nó đứng rõ ràng là căn hộ mà bản thân nó đang ở hiện tại, nhưng khung cảnh ngoài cửa sổ lại là nơi mà nó đã ở trước đây… là nhà cũ của nó ở Hồ Chí Minh.
Thành An đứng đó, đôi chân như cắm rễ xuống sàn nhà. Nó cố gắng hít thở đều, nhưng không khí xung quanh dường như đặc quánh lại. Ánh sáng từ khung cửa sổ phía trước hắt vào, nhuộm cả căn phòng trong một thứ sắc vàng ấm áp quen thuộc. Nhưng chính sự quen thuộc đó mới là điều khiến nó cảm thấy bất an.
Nếu đây là mơ, tại sao mọi thứ lại rõ ràng đến vậy? Cảm giác lạnh từ sàn nhà dưới chân, mùi gỗ nhẹ từ chiếc bàn làm việc gần đó, thậm chí cả ánh sáng ấm áp kia—tất cả đều quá thật.
Bước chân loạng choạng tiến lại gần cửa sổ, nó nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mặt. Một cảm giác trống rỗng xâm chiếm khi nhìn thấy cánh cổng sắt quen thuộc, nơi ngày xưa nó và các anh em vẫn hay đứng đợi xe, hay những bậc thang gạch men đỏ đã mòn đi theo thời gian.
Rồi một tiếng gõ cửa vang lên.
Âm thanh nhẹ nhàng nhưng vang vọng, tựa như tiếng chuông đồng ngân lên giữa không gian tĩnh lặng. Thành An giật mình quay lại, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ bỗng dưng biến dạng. Những tán cây xanh rì, cánh cổng sắt quen thuộc và ánh nắng rực rỡ mờ dần, thay vào đó là những đường nhiễu đen trắng nhấp nháy, giống như một chiếc tivi đời cũ mất tín hiệu. Thành An đứng bất động, ánh mắt dán chặt vào sự biến đổi kỳ quái ấy.
Rõ ràng là đang mơ, đúng không? Nhưng tại sao mọi thứ lại chân thực đến mức khiến nó không thể phân biệt đâu là thực, đâu là ảo?
Tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, như ai đó đang cố tình thúc giục. Thành An quay phắt lại, ánh mắt hướng về phía cánh cửa chính. Trái tim nó đập loạn nhịp, từng thớ cơ trong người căng cứng.
Ai đó đang gọi tên nó.
An
\”Ai đó? Ai đang ở đó?\” Nó hét lên, giọng nói hòa lẫn giữa sợ hãi và tuyệt vọng.
Nhưng không ai trả lời.
Thay vào đó, cánh cửa từ từ mở ra, không cần sự tác động của nó. Đằng sau cánh cửa là một bóng tối đen kịt, sâu thẳm, tựa như dẫn vào một nơi vô định. Thành An đứng chôn chân tại chỗ, không thể rời mắt khỏi khoảng không trước mặt.


