Thành An đã chuyển tới nơi đây được 2 tuần. Thời gian trôi qua chậm rãi nhưng không hề dễ dàng. Cuộc sống mới trong căn hộ nhỏ bé này yên tĩnh hơn, nhưng cũng mang theo cảm giác cô đơn khó diễn tả. Những ngày qua, An chủ yếu dành thời gian dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc, hoặc ngồi lì trong phòng thu âm.
Ngoài ra còn là việc xử lý những món quà… món đồ ăn mà Giản Đơn liên tục mang qua nữa. Sáng, một túi bánh mì còn nóng. Chiều, vài món ăn vặt từ quán xá gần đó. Thậm chí có hôm, anh ta còn gõ cửa lúc tối muộn chỉ để đưa cho nó một hộp canh nóng, nói rằng \”Nấu dư nên đem qua cho em.\”
Ban đầu, Thành An cảm thấy ngại ngùng, sau đó là khó chịu. Dù Giản Đơn luôn tỏ ra nhiệt tình, nhưng sự xuất hiện quá thường xuyên của anh ta khiến An không thoải mái. Những món đồ, những lời hỏi han, tất cả đều xuất phát từ lòng tốt, nhưng nó lại giống như một lời nhắc nhở rằng Giản Đơn đang để ý quá mức đến An.
Mà có thật là từ lòng tốt không?
Khả năng nhận biết pheromone của Omega mang thai bị yếu đi, chứ không phải là biến mất hoàn toàn. Thành An biết rõ điều đó. Và Giản Đơn, dù lúc nào cũng giữ thái độ thân thiện và dễ gần, nhưng anh ta lúc nào cũng toả ra pheromone một cách vô tình – hoặc cố ý, ám lên cả những món đồ mà hắn đưa cho nó.
Mỗi lần cầm túi bánh mì, hộp canh, hay bất cứ thứ gì Đơn mang qua, An đều cảm thấy như đang chạm vào sự hiện diện của anh ta. Thứ mùi hương mờ nhạt đó, không đủ mạnh để khiến An thấy khó chịu ngay lập tức, nhưng đủ để làm nó bối rối.
Hơn hết, từ khi chuyển đến nơi đây, Thành An gặp đủ thứ chuyện kỳ lạ, những sự việc nhỏ nhặt nhưng liên tục lặp đi lặp lại.
Căn hộ tuy mới, nhưng mỗi đêm đều có những âm thanh lạ vang lên, nhẹ nhàng như tiếng chân ai đó di chuyển chậm rãi ở hành lang ngoài cửa. Đôi lúc, những tiếng gõ cửa giữa đêm lại vang lên, nhưng khi An nhìn qua lỗ nhòm, ngoài hành lang vẫn trống trơn, không bóng người.
Có lần, An để ý thấy một cái bóng thoáng qua cửa sổ khi đang làm việc vào giữa khuya, dù căn hộ nằm ở tầng 12 và chẳng có cách nào ai có thể đứng đó được. Nó hít thở sâu, tự nhủ rằng đó chỉ là mệt mỏi hay tưởng tượng.
Nhưng rồi, cảm giác lạ lùng ấy không biến mất.
Một đêm nọ, khi mở cửa nhận túi bánh mì từ Đơn, An nhận ra túi bánh vẫn còn hơi ấm, như thể vừa mới được lấy ra khỏi lò. Nhưng kỳ lạ là hắn không mang theo bất cứ thứ gì khác, cũng không có lò nướng nào gần khu vực này. Khi hỏi, Đơn chỉ cười mà chẳng đáp.
Ánh mắt của hắn, khiến Thành An cảm thấy lạnh sống lưng.
Còn về con gấu bông mà hai tuần trước Giản Đơn tặng, Thành An đã từng nghi ngờ và ném nó vào máy giặt. Từ đó đến giờ, con gấu được đặt yên vị trên ghế sofa, chẳng hề di chuyển. Nhưng mỗi lần đi ngang qua nó, An vẫn không khỏi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Dường như ánh mắt tròn xoe của con gấu luôn \”nhìn\” theo nó, dù An đứng ở bất cứ góc nào trong phòng. Ban đầu, nó nghĩ mình chỉ tưởng tượng. Nhưng nhiều lần sau, cảm giác đó vẫn không biến mất. Có những lúc An cảm thấy, trong căn phòng nhỏ bé này, ngoài nó ra, còn có một sự hiện diện khác.


