Thành An mở mắt, ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ hắt vào khiến nó phải nheo lại. Đầu đau nhức như bị ai gõ mạnh, từng cơn nhói lên không ngừng. Cảm giác như cơn ác mộng từ tối qua không chỉ tồn tại trong giấc ngủ, mà còn len lỏi vào thực tại, để lại dư chấn khó chịu trong từng tế bào.
Nó cố ngồi dậy, tay giữ lấy trán như muốn xua tan cơn đau. Nhưng không có ích gì. Từng mảnh ký ức từ giấc mơ cứ lướt qua tâm trí, mơ hồ mà cũng rõ ràng đến kỳ lạ. Cảm giác bất lực, nỗi sợ hãi, và dòng chữ kia—\”An, đừng tin hắn.\”—vẫn in sâu trong đầu.
Hít một hơi thật sâu, An liếc nhìn đồng hồ trên tường. Đã gần trưa, nhưng nó chẳng buồn rời giường. Toàn thân mỏi nhừ như vừa chạy cả một quãng đường dài trong giấc mơ.
Nghe bảo mang thai sẽ nhạy cảm hơn với những giấc mơ, cảm xúc, và cả những thay đổi nhỏ trong môi trường xung quanh. Thành An không chắc điều đó có đúng không, nhưng rõ ràng, từ khi biết mình mang thai, bản thân trở nên dễ xúc động hơn rất nhiều.
Đứng dậy khỏi giường, nó bước tới cửa sổ, kéo rèm ra. Ánh sáng ban ngày ùa vào làm mọi thứ sáng rõ hơn.
Vì chỉ vừa mới chuyển tới ngày hôm qua, mọi thứ trong căn hộ vẫn còn lộn xộn. Đồ đạc chưa sắp xếp hết, một số thùng hàng còn nằm ngổn ngang giữa phòng. Nhìn căn phòng bừa bộn một lát, cuối cùng nó quyết định sẽ dọn dẹp lại mọi thứ sau khi \’ăn sáng\’.
Thành An lê bước tới bếp, mở tủ lạnh mới được lấp đầy hôm qua. Mắt nó lướt qua những hộp sữa, bánh mì, và vài món đồ ăn nhanh mà bản thân đã cẩn thận chuẩn bị sẵn cho bản thân. Dù biết phải ăn đủ chất hơn, nhưng cơn đau đầu cùng cảm giác khó chịu trong lòng khiến nó chẳng muốn làm gì cầu kỳ.
Rút đại một hộp sữa và miếng bánh mì, An quay lại sofa, thả mình xuống. Nó cắn một miếng nhỏ, nhưng chẳng thấy ngon lành gì. Dường như những mẩu bánh đang mắc kẹt trong cổ họng nó, không cách nào nuốt trôi.
Nhạt nhách
Mua lộn sữa không đường rồi.
Rồi tiếng gõ cửa lại vang lên, Thành An khựng lại giữa động tác nhai dở. Nó ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía cửa chính.
Đặt hộp sữa xuống bàn, An chậm rãi đứng dậy. Trái tim nó bất giác đập nhanh hơn, không hiểu vì sao cảm giác bất an từ hôm qua lại ùa về.
Bước tới cửa, nó ngó qua lỗ nhòm. Bên ngoài, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra, nụ cười tươi rói và dáng vẻ thoải mái của Giản Đơn.
Do dự một lát, nó cũng mở cửa ra, cố nở một nụ cười xã giao. \”Chào anh. Có chuyện gì không?\”
Giản Đơn đứng đó, tay cầm một túi giấy nhỏ, nụ cười của hắn vẫn giữ nguyên như hôm qua. \”Anh có làm một ít bánh, em có muốn ăn thử không?\”
An khựng lại, ánh mắt lướt nhanh qua túi giấy trên tay Đơn. Một mùi thơm nhẹ từ bánh lan tỏa, hòa lẫn vào không khí khiến nó thoáng giật mình. \”À… cảm ơn anh, nhưng không cần đâu\”
\”Thật mà, không phiền đâu. Coi như là quà chào mừng em đến khu này.\” Giản Đơn nhướng mày, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần thuyết phục. Anh đưa túi giấy tới gần hơn, như thể không chấp nhận từ chối.


