[Mày điên hả An? Vãi cả Bình Dương ạ? Từ khi nào rồi?] Minh Hiếu lớn giọng, nói to vào điện thoại, như thể đang tận lực cố gắng hiểu tình huống khó tin mà anh vừa nghe được.
Thành An giữ điện thoại cách xa tai một chút, ánh mắt liếc qua Quang Hùng đang ngồi đối diện với vẻ mặt bối rối. Nó thở dài, đưa điện thoại lại gần hơn. \”Từ…anh nhớ cái ngày mà đám mình tụ lại… rồi mọi người bắt em đi khám thai không? Ừm… là từ lúc đó á\”
[??? Mày đừng nói với anh là hôm đó… mày đi đi về về từ Sài Gòn rồi Bình Dương nha?] Minh Hiếu lặp lại, giọng anh như không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Thành An cắn môi, đưa mắt nhìn sang hướng khác như thể điều đó có thể giúp tránh né thực tế. \”Ừm… đúng vậy. Nhưng mà đâu có sao đâu, cũng đâu có xa lắm…\”
[Đâu có xa? Bình Dương với Sài Gòn, mày chạy đi chạy về mấy tiếng đồng hồ mà bảo là không xa?] Minh Hiếu gần như hét lên trong điện thoại, [An, mày điên thật rồi đấy!]
\”Hiếu đừng có la em!\”
\”Em đã bảo Hùng đừng nói mọi người mà… vậy mà anh đi nói với Hiếu, giờ thì hay rồi\” Thành An lầm bầm, Minh Hiếu mà biết kiểu gì cũng chửi nó te tua cho xem…
Quang Hùng giơ tay lên, cố gắng giải thích nhưng cuối cùng lại chuyển thành 3 chữ, \”Anh xin lỗi…\”
Minh Hiếu nói lớn trong điện thoại, giọng anh vẫn tràn đầy sự bực dọc. [Mày nghĩ mày giấu được bao lâu? Cái gì mà Bình Dương không xa? Đi đi về về còn mang thai nữa, mày có nghĩ đến sức khỏe của mày không?]
Thành An thở hắt ra, bực bội giơ tay lên xoa thái dương. \”Hiếu, thôi đi mà. Em còn sống khỏe mạnh đây thôi, không phải vấn đề lớn gì đâu.\”
[Vấn đề lớn không?] Minh Hiếu gần như gào lên. [Mày thử nói câu đó một lần nữa coi? Mày nghĩ mang thai mà chạy xe xa như vậy là chuyện bình thường hả? Bộ mày không thấy mệt à?]
\”Em đi ô tô!\” Thành An nhanh nhảu đáp, như thể đó là một câu bào chữa hoàn hảo.
[Đi ô tô thì không mệt hả? Mày nghĩ tao tin cái lý lẽ cùn đó à?] Minh Hiếu không nhượng bộ, giọng anh đầy bức xúc. [An, vấn đề không phải là đi bằng cái gì, mà là mày không hề nghỉ ngơi đầy đủ! Mày còn đang mang thai, không chỉ có một mình mày đâu, hiểu không?]
Thành An im lặng, không cãi được. Nó liếc sang Quang Hùng, như thể đang chờ anh lên tiếng bênh vực mình.
Minh Hiếu cằn nhằn thêm. [Tao nói rồi, hoặc là mày tự lết về, hoặc là tao tự lên Bình Dương lôi cổ mày về Sài Gòn đấy!]
Thành An thở dài, cầm điện thoại ra xa một chút như để giảm bớt áp lực từ giọng nói lớn của Minh Hiếu. \”Được rồi, được rồi, em hiểu rồi mà! Hiếu đừng có la nữa…\”
Dứt câu, An đứng bật dậy ném điện thoại của bản thân vào người Hùng rồi chạy biến vào trong phòng ngủ của bản thân. Nó đứng ngay cửa phòng, làm vài động tác ra hiệu năn nỉ Hùng giúp nói đỡ.
\”Được rồi Hiếu, An biết lỗi rồi, em đừng la nó nữa\”
[Anh Hùng… An nó lại chạy rồi hả?]


