Thành An nhíu mày, nó kéo chăn trùm kín đầu, cố phớt lờ tiếng leng keng phát ra từ phòng bếp. Nhưng những âm thanh lạch cạch khi các vật dụng va vào nhau, cùng tiếng video phát ra từ điện thoại của Quang Hùng không cho nó yên. Cuối cùng, nó thở hắt ra, ngồi bật dậy với mái tóc rối bời.
Nó khó chịu nhăn mặt vò loạn đầu của chính mình rồi bước xuống giường. Hôm nay đáng lẽ nên ngủ tới tận trưa cơ…
\”Hùng, anh làm cái gì vậy?\” An bước ra khỏi phòng ngủ, giọng ngái ngủ nhưng rõ ràng không giấu được sự bực bội.
Quang Hùng có lẽ vẫn chưa nhận ra được sự hiện diện của Thành An, anh vẫn đang tập trung vào món trứng chiên trong chảo.
Trứng chiên? An đoán thế… nó cũng không biết nữa, rõ ràng là mùi trứng mà cứ sai sai kiểu gì á.
\”Quang Hùng Master D!!!\” An thử lặp lại lần nữa to hơn
Quang Hùng giật mình quay lại, trong tay vẫn cầm đôi đũa cùng ánh mắt ngơ ngác.\”An… dậy rồi hả? Anh làm An thức hả?\” Anh cười gượng, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng rõ ràng không giấu được sự lúng túng.
Thành An đứng khoanh tay, tựa vào khung cửa bếp, ánh mắt nửa tỉnh nửa buồn cười nhìn Quang Hùng. \”Anh nghĩ sao mà nấu ăn kiểu này vậy? Định hun khói em chết ngạt luôn hả?\”
Quang Hùng cười ngượng, vội vàng vặn nhỏ bếp. \”Anh tính làm trứng… mà lộn muối với đường thành ra bị khét mất…\”
An nhướn mày, tiến gần hơn để xem rõ cái chảo. Miếng trứng trong chảo, hay ít nhất là thứ từng là trứng, giờ đây trông giống như một miếng than bị cháy khét. Nó nheo mắt, suy nghĩ lựa chọn câu từ để trêu chọc anh.
\”Thế này mà anh gọi là trứng á?\” An bật cười, \”Hùng tới chăm em, hay để em chăm lại Hùng đây?\”
Quang Hùng cúi đầu, mặt đỏ ửng như đứa trẻ bị bắt quả tang nghịch dại. \”Thôi mà… đừng chọc anh\”
\”Em gọi Hùng là bé Hùng chẳng sai đâuuuu\”
\”Anh chỉ muốn giúp thôi…\” Quang Hùng lẩm bẩm, ánh mắt lảng tránh, tay vẫn nắm lấy đôi đũa như tìm kiếm chút tự vệ. \”Thôi mà…\”
Dậy sớm hơn với lịch sinh hoạt thường ngày nên Thành An vẫn chẳng thể tỉnh táo hẳn, nó ngáp dài ra một hơi đầy mệt mỏi rồi khua tay, \”Thôi… em vào ngủ tiếp đây… không ăn đâu\”
\”Bình thường… một ngày em ăn mấy bữa?\”
\”… có hôm 2 bữa… hôm nào ngủ quá giấc thì chỉ ăn mỗi bữa tối thôi
Quang Hùng nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ lo lắng khi nghe câu trả lời của Thành An. \”Một ngày ăn có hai bữa, thậm chí có hôm chỉ ăn tối? An, em nghĩ vậy là đủ dinh dưỡng hả?\”
\”Thì… cũng đâu có chết được đâu,\” An nhún vai, vừa ngáp vừa quay người định đi về phòng. \”Em vẫn sống tốt mà.\”
Hùng thở dài, đặt đôi đũa xuống bàn rồi tiến lại gần, chặn An lại trước khi nó kịp bước vào phòng. \”Không được.\” Quang Hùng nói, giọng anh trầm xuống, pha lẫn một chút nghiêm nghị hiếm khi thấy
Thành An bĩu môi, đấy… nó biết ngay mà…
\”An! Em đang mang thai đó\”
\”Thì kệ em?\”
 
							


 
											