|| Hùngan • Abo || Từng Bước Bên Nhau – 17. Vỡ tan – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

|| Hùngan • Abo || Từng Bước Bên Nhau - 17. Vỡ tan

Sau tin nhắn ngày hôm đó, An cũng chẳng nhận thêm bất kỳ một cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Quang Hùng nữa, thoắt cái đã 1 tuần nữa trôi qua. Cuộc sống của An vẫn thế, chỉ xoay quanh trong căn chung cư của nó, nhận hàng, khui hàng, rep comment của fan và gọi điện cho mẹ.

Mọi thứ cứ bình bình như thế mà trôi qua.

Tiếng chuông cửa vang lên, Thành An đi ra ngoài mở cửa, nhanh chóng nhận lấy bọc hàng siêu thị từ tay anh shipper, nó lịch sự cúi đầu cảm ơn rồi trở ngược vào bên trong nhà.

Nhưng ngay lúc vừa tính đặt bịch đồ lên trên bàn thì bỗng nhiên phần đáy của túi nilon rác và tất cả mọi thứ trong túi rơi xuống sàn. Thành An cúi xuống, lẩm bẩm vài câu trách bản thân đã không kiểm tra kỹ túi trước. Nhưng khi đang nhặt từng món đồ lên, mắt nó dừng lại ở một chiếc hộp nhỏ màu xanh lạc lõng giữa những túi rau củ và đồ ăn vặt.

Một chiếc hộp quen thuộc, không phải do nó đặt mua.

Nó cầm chiếc hộp lên, đôi mày hơi nhíu lại khi nhận ra dòng chữ in trên đó: \”Vitamin tổng hợp cho Omega mang thai.\”

Có lẽ là nó đặt mà chẳng nhớ được chăng?

Nó đặt hộp thuốc lên bàn, cúi người nhặt những thứ rớt dưới sàn lên.

Xui quá trời xui rồi.

Thở dài, Thành An đem đi cất gọn những món đồ kia vào tủ lạnh. Lúc đang đi nó lại vô tình va ngón chân khỏi cạnh tủ.

Thành An nhăn mặt, ôm lấy ngón chân đau \”Xui gì mà xui đủ đường thế này…\” Nó lẩm bẩm, song cũng chẳng quan tâm, tiếp tục những công việc cần làm.

Bận rộn ghê.

Nó liên tục đi tới đi lui trong nhà, dọn dẹp lại những hộp đồ bừa bộn… hoặc chẳng qua chỉ đang dời đống đồ chỗ này sang chỗ khác mà thôi.

Nhìn qua căn phòng, Thành An cảm thấy như mình vừa dọn, vừa làm bừa hơn. Những hộp đồ rỗng, giấy gói, và mấy món hàng mới khui vẫn nằm ngổn ngang trên sàn. \”Thiệt tình, chắc phải tốn cả ngày để dọn hết đống này…\” Nó tự nhủ, nhưng chẳng có chút động lực nào để bắt tay làm cho xong.

Rồi bỗng nhiên chẳng biết vì sao, đống hộp đó lại đổ một cái ào, căn phòng vốn đã bừa giờ còn bừa hơn.

Thành An đứng đó, nhìn đống hộp vừa đổ ngổn ngang trên sàn. Cả người nó như đông cứng lại trong vài giây, rồi không kiềm được, thở ra một tiếng dài đầy bất lực. \”Cái gì nữa đây trời?\” Nó lẩm bẩm, tay xoa xoa thái dương, cảm thấy đầu mình nặng trĩu.

Mà…

Kệ đi.

Bụng nó réo lên, An lại đói nữa rồi.

Thành An ngồi phịch xuống ghế, chẳng buồn dọn dẹp nữa. Nó với tay lấy cái điện thoại trên bàn, lướt nhanh qua một vài app giao đồ ăn. Mặc kệ đống lộn xộn, ăn đã rồi tính sau.

\”Nhưng mà đói quá… đợi đồ ăn lâu lắm\” An lẩm bẩm.

Cuối cùng nó quyết định chiên trứng ăn tạm.

Thành An lê lết vào bếp, mở tủ lạnh lôi ra vài quả trứng. Nhìn đống trứng còn nguyên trong hộp, nó thở dài. \”Lâu lắm rồi mình chẳng nấu cái gì tử tế…Mà cũng có biết nấu đâu mà nấu…\” Nó lẩm bẩm, tự chế giễu bản thân.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.