Thương Viễn Chu lần đầu tiên đăng trạng thái lên vòng bạn bè, điều mà hắn chưa từng làm trước đây.
Đó là một bức ảnh.
Hoàng hôn cam hồng chìm dần trên bầu trời, ranh giới mờ ảo giữa trời và biển ở phía xa, mặt nước biển lấp lánh cũng rắc lên những mảnh vụn vàng như màu hồng, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng đang ngồi xổm trên đất, nghiêng đầu đối diện với một con cua bị sóng đánh dạt vào bờ.
Kèm theo đó là một dòng chữ rất đơn giản, \”5 năm sau, ống kính của tôi cuối cùng cũng có thể không cần che giấu mà hướng về em.\”
Dòng chữ đơn giản, nhưng lượng thông tin lại rất lớn và bùng nổ.
Hầu hết mọi người đều biết Thương Viễn Chu và Quý Dư là bạn học cấp ba, thêm vào đó là những lời này, đủ để chứng minh đây là một cuộc yêu thầm kéo dài 5 năm.
Những người trong giới thượng lưu muốn gả cho Thương Viễn Chu nhiều như cá diếc sang sông, đếm không xuể, khi thấy dòng trạng thái này, họ lập tức tức đến nghiến răng.
Một mặt, họ cảm thấy Quý Dư, một Beta bình thường, rốt cuộc dựa vào cái gì mà có được sự ưu ái của Thương Viễn Chu, mặt khác, họ âm thầm tiếc nuối vì sao hồi Thương Viễn Chu còn học cấp ba, chưa phân hóa, người học cùng lớp với hắn không phải là mình.
Cũng có một số người thuộc các gia tộc lâu đời âm thầm khinh miệt, cảm thấy dù sao Thương Viễn Chu cũng xuất thân từ một đứa con riêng ở nông thôn, lấy vợ mà không biết lấy người có thể liên hôn với gia tộc, có lợi cho sự nghiệp.
Nhưng đến khi bức ảnh đó xuất hiện vào ngày hôm sau, thư ký của Thương Viễn Chu tiết lộ rằng Thương Viễn Chu đã đưa cho Quý Dư một trăm triệu để đầu tư chơi chơi, lúc đó suy nghĩ của mọi người mới thay đổi.
Không gì sánh được với tiền bạc thật sự.
Thân phận trước đây của Quý Dư đã bị đào xới từ khi anh kết hôn với Thương Viễn Chu, chỉ là một Beta bình thường, học một ngành không liên quan gì đến tài chính.
Vậy mà, Thương Viễn Chu lại có thể dễ dàng đưa ra một trăm triệu, trong mắt người khác, đó rõ ràng là tiền để Quý Dư chơi, thua lỗ cũng không sao cả.
Tên tuổi Quý Dư, từ đó, âm thầm trở nên có trọng lượng hơn trong lòng mọi người.
Chú út của Thương Viễn Chu tìm đến tận công ty: \”Viễn Chu, lần trước chú tìm con mượn ít tiền, con đâu có như vậy.\”
\”Quý Dư nó biết cái gì, có kinh doanh buôn bán gì bao giờ đâu? Nó chẳng hiểu gì mà con dám đưa nhiều tiền như vậy cho nó.\”
Thương Viễn Chu hơi mất kiên nhẫn, nhướng mày nhìn chú mình: \”Vợ con muốn chơi thì cứ chơi thôi, dù có thua hết thì sao.\”
Chú út: \”Con…\”
\”À, xin lỗi, hình như con đến không đúng lúc lắm.\” Quý Dư từ ngoài cửa bước vào, nói là không đúng lúc, nhưng chẳng có ý định bước ra ngoài.
Anh bước tới, đứng cạnh Thương Viễn Chu, cong mắt cười rạng rỡ: \”A Chu mỗi ngày công việc bận rộn lại vất vả như vậy, thời gian riêng tư hầu như không có, kiếm được nhiều tiền như vậy cũng chẳng có thời gian tiêu, chỉ có con giúp anh ấy tiêu bớt thôi.\”