Editor: Moonliz
Cả hai chìm vào im lặng.
Draco nhìn về phía mặt nước xa xăm, không rõ đang nghĩ gì.
Esther cũng không nói gì, cô tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này.
Sau vài phút, Draco mới lên tiếng: \”Được rồi, em nói sao thì là vậy. Tôi không biết em định đưa ra lựa chọn kỳ lạ gì nữa, nhưng lần sau trước khi hành động bốc đồng, hãy nghĩ đến cha mẹ em. Hôm đó, khi ông Mayne đến tìm tôi để hỏi chuyện, trông ông ấy rất lo lắng cho em.\”
Esther khẽ \”ừm\” một tiếng. Cô nghĩ về nhiều chuyện, nhưng không hiểu nổi tại sao cha cô không hỏi làm thế nào mà cô biết về Peter Pettigrew.
Thậm chí, ông còn giúp cô giữ kín mọi chuyện giống như Draco.
Ở trường, khi kể về những việc đã xảy ra, cô chỉ nói rằng mình thấy con mèo của Hermione đuổi theo con chuột Scabbers của Ron, vì tò mò nên cô đã đuổi theo, không ngờ lại phát hiện Scabbers thực chất là Peter Pettigrew giả chết bỏ trốn.
Nhưng lời giải thích này chắc chắn không thể che đậy việc cô đã nhờ Draco truyền tin cầu cứu, vì lúc đó cô nói rất rõ ràng rằng mình phát hiện ra tung tích của Peter Pettigrew.
Cô đã chuẩn bị tinh thần bị cụ Dumbledore hoặc ai đó đến hỏi chuyện, thậm chí còn nghĩ sẵn cách để biện minh. Nhưng dường như chẳng ai quan tâm đến điều này.
Ngoài Draco, không ai hỏi thêm bất cứ điều gì.
Điều này khiến cô chỉ có thể suy đoán rằng, khi nhóm Harry kể lại sự việc với cụ Dumbledore, có chi tiết nào đó vô tình để lộ khiến cụ Dumbledore biết cô có liên quan. Nhưng vì nhận ra cô không muốn xuất hiện công khai, nên cụ đã không tìm đến cô.
Nhưng nghĩ kỹ lại, điều này cũng rất kỳ lạ.
Cụ Dumbledore là người luôn cẩn thận và tinh tường, sao có thể bỏ qua một chi tiết mơ hồ mà không điều tra?
Còn cha cô thì sao?
Ông biết rõ từ lời của Draco rằng cô có liên quan đến chuyện của Peter Pettigrew, nhưng lại không đến hỏi cô. Điều này không giống phong cách của ông chút nào.
Esther mang theo hàng tá câu hỏi không có lời giải.
Ánh nắng buổi chiều cũng khá gắt. Esther và Draco không ở lại lâu mà chuẩn bị quay về lâu đài.
Trong suốt khoảng thời gian còn lại, cả hai hầu như không nói thêm gì. Esther chìm trong những suy tư của riêng mình, còn Draco cũng đang nghiền ngẫm những lời mà cô vừa nói.
Trực giác mách bảo hắn rằng những lời của Esther có ẩn ý nào đó.
Còn cảm giác buồn bã toát ra từ cô lúc nãy, cộng với giọng nói đầy cảm xúc của cô, thậm chí mang đến cho hắn cảm giác bi thương.
Esther chưa từng bộc lộ cảm xúc như thế này. Cô luôn tự tin, lạc quan, thậm chí những lần cô giả vờ khóc cũng không phải kiểu như vậy.
Draco không dám nghĩ sâu thêm về nguồn gốc của cảm giác bi thương đó, cũng không dám nghĩ cô đã đưa ra quyết định gì.


