[Hoàn][Xuyên Sách][Edit] Tiểu Thiếp Không Dễ Làm – Chương 77 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn][Xuyên Sách][Edit] Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 77

Edit Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan  

Lâm Thục ngồi bên trên, đợi Nhiễm Y Vân hỏi xong, nàng cố ý trầm mặc một lát mới cười nhạt nói: \”Lại nói, Vương gia từng thông báo chuyện này vạn vạn không thể truyền đi, nhưng người bên ngoài thì thôi, muội muội sớm muộn gì cũng vào phủ, đã là người một nhà liền không có đạo lý chỉ gạt mỗi muội.\”

Gạt nàng? Gạt nàng cái gì? Nhiễm Y Vân không khỏi căng thẳng trong lòng.

Giống như nhắc tới chuyện này là bẩn miệng vậy, Lâm Thục phất tay nhìn Minh Phương, mình thì cầm chén trà uống.

Trong lòng Nhiễm Y Vân có chút bất mãn, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Minh Phương, hiếu kì chuyện gì mà nàng không biết. Hay là Vương gia rời kinh vì có ẩn tình khác?

Minh Phương có lòng muốn leo lên, hận Minh Nguyệt đến nghiến răng nghiến lợi, huống hồ cả Dư Lộ là người gián tiếp cung cấp cơ hội cho Minh Nguyệt. Nàng bĩu môi nói: \”Nhiễm cô nương cũng biết hậu viện Vương gia chúng ta có mấy tiểu thiếp?\”

Chuyện này nàng đương nhiên biết, nhưng nàng còn chưa vào phủ, nếu quan tâm mấy chuyện này thì không khỏi quá gấp. Nhiễm Y Vân suy nghĩ một lát, thẳng thắn lắc đầu.

Minh Phương giễu cợt trong lòng nhưng không hiện lên mặt, \”Hậu viện của Vương gia có ba cái thiếp, chỉ là trước nay Vương gia độc sủng cái vị ở Tầm Phương viện kia. Bây giờ cái vị ở Tầm Phương viện nói với bên ngoài là bị bệnh, phải ở trong sân dưỡng bệnh, nhưng thật ra á, là trốn đi.\”

Nhiễm Y Vân trợn to mắt, lập tức đứng dậy, \”Trốn, trốn đi?\” Động tác của nàng quá lớn, trực tiếp làm đổ chén trà trên bàn. Nước trà tạt lên váy, mảnh vỡ của chén rơi đầy dưới đất.

Lâm Thục thản nhiên nhìn Minh Phương, giáo huấn: \”Ăn nói cho cẩn thận, gào to gọi nhỏ cái gì, một chút quy củ cũng không có.\”

Hai mắt Nhiễm Y Vân tối sầm lại. Lâm Thục đây là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói nàng không có quy củ chứ gì?!

Minh Phương lập tức nhận sai, tiếp tục nói: \”Vị kia chạy thoát, Vương gia nói là có chuyện, đuổi theo. Cũng không biết bây giờ ở đâu, tìm được người hay chưa.\”

Lâm Thục nói: \”Hẳn là tìm được rồi. Vương gia dẫn theo nhiều người như vậy, tìm một nữ nhân thì có khó gì. Mới vừa rồi, thị vệ Vương gia phái ra ngoài cũng nói, có lẽ thừa dịp vừa gặp cảnh xuân, Vương gia mang theo vị kia du ngoạn Giang Nam rồi còn gì.\”

Minh Phương nhịn không được chen vào nói, \”Cái đồ hồ mị tử* không biết xấu hổ kia, chuyên đi câu dẫn người khác. Bây giờ cũng gần tháng hai rồi mà vẫn cứ ôm lấy Vương gia không chịu trở lại!\”

*Hồ mị tử: giống giống như hồ ly tinh ==\”

Lâm Thục thở dài, tiếp tục hát bè với Minh Phương, \”Ta thì không sao hết, chỉ là, tội cho muội muội.\”

Cũng không phải sao, tới bây giờ còn chưa trở lại, mọi thứ cho hôn sự đều không chuẩn bị, lúc hôn kỳ đến, nàng có thể thuận lợi gả đi sao? Coi như có thể, cái gì cũng không chuẩn bị, tình cảnh kia cũng rất khó coi đi?! Người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng không được Tiêu Duệ thích nữa.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.