[Hoàn][Xuyên Sách][Edit] Tiểu Thiếp Không Dễ Làm – Chương 26 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn][Xuyên Sách][Edit] Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Chương 26

Edit Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan  

Trời hôm nay không được đẹp lắm. U ám, nhìn rất đè nén. Nhưng vừa bước xuống xe ngựa, nhìn ba di nương mỗi người một vẻ trước mặt, dù Tiêu Duệ không nhiều nhiệt tình với nữ nhân nhưng cũng thấy nhờ có những người đó mà tâm tình tốt hơn chút.

Ít nhất, mấy nữ nhân trong phủ đều thật sự nhớ hắn, trong lòng có hắn. Không giống như phụ hoàng, nhi tử quá nhiều, chỉ sợ cũng không nhớ được ai mấy tuổi ai có con ai không có con, cũng không giống mẫu phi, trong mắt chỉ có Cửu đệ, đối với hắn chẳng qua là thuận tiện.

Chỉ sợ dù sau này hắn có cưới vợ, ở trong mắt mẫu phi, nàng ấy cũng không sánh bằng vợ của Cửu đệ. Nghĩ tới đây, Tiêu Duệ đột nhiên cảm thấy, có lẽ hắn phải đối tốt hơn với đại cô nương Định Quốc Công phủ xui xẻo đó mới được.

Nhìn ba nữ nhân có hai người mừng rỡ một người mắc cỡ đỏ mặt, Tiêu Duệ cũng nở nụ cười hiếm có. Hắn đến gần, đứng trước mặt Dư Lộ, đang định nói, Dư Lộ bỗng dưng kêu á lên.

Giọt mưa lớn như hạt đậu đập xuống đỉnh đầu cô.

Mấy giọt lớn liên tiếp rơi xuống, chẳng mấy chốc đã biến thành mưa to.

Mấy người ra đón Tiêu Duệ đều không mang dù, trời bỗng nhiên mưa, nha hoàn chủ tử nhất thời đều hoảng sợ kêu lên, chỉ là Tạ di nương và Đào di nương vẫn nhớ đến Tiêu Duệ, không dám làm mất hình tượng.

Nhưng mà Dư Lộ là không quan tâm, với cả cô đang chột dạ vì lúc nãy nhìn Trần Chiêu đỏ mặt, nên trực tiếp quay người chạy dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chớp mắt đã chạy đi xa.

Hương Lê và Thạch Lưu sắp khóc lên rồi, chủ tử nhà mình thật là…Cũng may Tiêu Duệ không so đo với nàng ấy, đầu tiên hắn sửng sốt một lát, sau đó thoải mái cười to.

Hắn sinh mày kiếm mắt sáng, hết sức tuấn mỹ, cười vui sướng như vậy, lại thêm mấy phần phóng khoáng, Đào di nương và Tạ di nương cũng bất chấp màn mưa, chỉ lo mặt đỏ tim đập loạn, mong đợi Tiêu Duệ có thể cùng các nàng trở về.

Tiêu Duệ cười khoát tay với các nàng, sau đó mặc kệ Hương Lê Thạch Lưu, sải bước đuổi theo. Hương Lê Thạch Lưu cũng không quan tâm mấy thứ khác, cũng chạy nhanh theo sau.

Tạ di nương Đào di nương nhìn nhau cười khổ.

Mà Trần Chiêu ở sau các nàng thì nhìn phương xa híp mắt lại, vấn đề quấy nhiễu hắn thật lâu, hình như hôm nay đã có lời đáp. Từ lúc Dư Lộ nhìn hắn đầu tiên, còn đỏ mặt, hắn cũng đã biết.

Việc lấy lòng này, hắn muốn tiếp, không chỉ tiếp, mà còn phải chủ động nữa.

Dư Lộ một đường chạy về Tầm Phương viện, Anh Đào đang ở trong phòng thu thập, thấy cô ướt nhẹp cả người liền kinh ngạc: \”Chủ tử, đây là thế nào? Sao lại đội mưa trở về vậy, Hương Lê và Thạch Lưu đâu rồi? Còn có Vương gia nữa, không phải ngài đi tiếp Vương gia sao?\”

Dư Lộ im lặng một lúc mới mở miệng: \”Vương gia còn ở cửa.\”

Anh Đào không nhịn được mà trợn mắt với Dư Lộ. Vương gia vừa đi là một tháng, thật vất vả trở lại, không phải ai cũng cố gắng tiếp cận sao. Cũng chỉ có chủ tử nhà nàng, lễ sinh nhật thì làm qua loa, người trở lại cũng mặc kệ, theo đoàn người đi tiếp đón cũng có thể tự chạy về trước!

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.