Edit Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Từ sơn trang nghỉ mát về, Tiêu Duệ và Tiêu Dật đều bị Huệ Phi kêu vào xe ngựa. Hai người cũng không tỏ vẻ mình không muốn. Mặc dù đã vào thu nhưng cũng là bụi đất một đường. Mấy Hoàng tử khác cũng trốn vào xe ngựa của mẫu phi họ, hai người cũng không muốn làm ngoại lệ.
Chỉ là trong xe ngựa có Tiêu Dật, trong lòng Tiêu Duệ cũng không thoải mái lắm.
\”Mẫu phi, mấy miếng lê này ngọt lắm, ngài nếm thử một chút. Rất ngon đấy nhé!\” Tiêu Dật bưng đĩa ngọc, trên đĩa là mấy miếng lê.
Huệ Phi há miệng cắn miếng lê, gật đầu cười.
Tiêu Dật hỏi ngay: \”Mẫu phi, như thế nào? Ngon lắm có đúng không?\”
Huệ phi nói: \”Cũng đúng. Vừa ngọt vừa mọng nước, lê tiến cống năm nay cũng không tệ.\” Bà nhìn Tiêu Duệ, cầm một miếng đưa tới, \”Duệ Nhi, con cũng nếm thử đi.\”
Tiêu Duệ nhận lấy, cung kính nói: \”Đa tạ mẫu phi.\” Nhưng cũng không ăn.
Đáy mắt Huệ Phi có chút mất mát. Đứa con trai này không thân thiết với bà, cho dù bà cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi. Nhưng bà cũng không thể trách hài tử được, là do hồi trẻ bà làm sai, tự tay đẩy thằng bé ra.
Huệ Phi đã sắp ba mươi, nhưng bà bảo dưỡng rất tốt, nhìn giống như thiếu phụ tuổi hai mươi vậy, mặt lộ vẻ đau thương, nhìn càng thêm đau lòng.
Huệ Phi thương yêu Tiêu Dật nhất, nên hắn cũng rất hiếu thuận, lập tức bất mãn nhìn Tiêu Duệ.
Huệ Phi cũng không muốn hai con trai của mình có mâu thuẫn, vội kéo hắn lại nói: \”Con vừa đi là hơn một tháng, bây giờ trở về phải đi nhìn Oánh Oánh đi. Đúng rồi, lát nữa qua bên chỗ ta một chuyến, ta có một cái vòng san hô đỏ, con cầm đưa cho Oánh Oánh đi.\”
Vừa nhắc tới Vương phi tương lai Hạ Mộng Oánh, Tiêu Dật liền ủ rũ, vừa vặn nhìn qua Tiêu Duệ, lập tức bất mãn nói: \”Mẫu phi cứ quản con thôi, phải quản cả Thất ca nữa chứ, Thất ca còn lớn hơn con nữa đấy. Ngài cũng không kêu huynh ấy đưa lễ vật cho Thất tẩu, đi gặp mặt Thất tẩu mà.\”
Huệ Phi có chút lúng túng, bà đúng là chưa từng nghĩ đến điều này. Con trai lớn không giống với con trai bé, từ nhỏ không gần gũi với bà, lại còn rất ổn trọng, nên có nhiều chuyện bà thường quên mất.
Trên mặt thì Tiêu Duệ không thèm để ý, nhưng trong lòng cũng hơi hụt hẫng. Hắn và Cửu đệ, thủy chung là không giống nhau.
Hắn nói: \”Cuối năm nay là ta thành thân rồi, không cần mẫu phi phải giục. Đệ thì sao, không biết đệ muốn kéo đến bao giờ?\”
Tiêu Dật cười hì hì: \”Phủ của đệ còn chưa xây xong mà.\”
Huệ phi nhìn Tiêu Duệ, nói: \”Duệ nhi, lát về con đi thúc giục Công bộ đi, cũng quá lâu rồi đấy.\”
Tiêu Duệ còn chưa đáp ứng, Tiêu Dật đã ôm cánh tay của Huệ phi: \”Nương tốt của con ơi, đừng làm như vậy mà. Con còn trẻ tuổi lắm, không muốn cưới một cái phu tử thích thuyết giáo suốt ngày về nhà đâu!\” Vừa nói vừa cảm thán: \”Sao Thái hậu bà ấy không đi đi thôi. Nếu bà ấy không vượt qua được, thì con phải thủ hiếu rồi.\”


