Lệ Minh Chức dẫn Cảnh Nghi đến trung tâm thương mại lớn nhất khu vực trung tâm thành phố. Hai người cùng mua sắm, ăn uống thỏa thích, quét sạch từ tầng một đến tầng bảy, trông chẳng khác nào cơn bão cào quét mọi ngóc ngách.
Trong lúc dạo quanh, Cảnh Nghi nhận ra công nghệ ở thế giới này hiện đại hơn so với kiếp trước. Thành phố không chỉ phồn hoa, sạch sẽ, mà khắp nơi còn có những chiếc xe thông minh tiên tiến và các sản phẩm điện tử mới ra mắt liên tục, đến mức công nghệ gọi video từ xa đã có thể hiển thị người thật qua hình ảnh ba chiều…
Dạo quanh một vòng, Cảnh Nghi giống như một bà cụ vừa bước vào thế giới kỳ diệu, trố mắt kinh ngạc.
\” Cảnh quản gia, bên kia có mấy bộ quần áo đẹp lắm, chúng ta qua xem thử đi.\” Lệ Minh Chức gợi ý.
\”Tiểu thiếu gia.\” Cảnh Nghi lắc lắc mấy túi đồ đang nặng trĩu trên tay, \”Thật sự là tôi không còn sức để mang thêm nữa, về thôi.\”
Cậu chỉ muốn về nghỉ ngơi trên chiếc giường êm ái của mình.
Lệ Minh Chức khăng khăng: \”Nhưng bộ đồ đó thực sự rất hợp với anh.\”
Cảnh Nghi nghĩ ngợi rồi nói: \”Nhưng bình thường tôi chỉ mặc đồng phục, những bộ này e rằng không có dịp để mặc.\”
Lệ Minh Chức ngừng lại hai giây, chấp nhận ý kiến của cậu: \”Vậy thì mua cho anh trai tôi.\”
Cảnh Nghi ngạc nhiên: \”Cậu nghiêm túc đấy à?\”
Lệ Minh Chức chỉ về một cửa hàng bán quần áo lông mềm, với những bộ màu trắng và hồng dịu dàng. Tuy nhiên, Lệ Vấn Chiêu – người luôn lạnh lùng và nghiêm nghị – liệu có hợp với phong cách dễ thương này không?
Cảnh Nghi không nhịn được mà tưởng tượng cảnh Lệ Vấn Chiêu mặc đồ lông dễ thương, nháy mắt và kêu \”meo~\” một tiếng. Nghĩ đến đó mà cậu rùng mình.
\”Không phải thế, chúng ta qua cửa hàng vest bên cạnh.\” Lệ Minh Chức nói, \”Mua một bộ vest làm quà, mong anh trai tôi sẽ cử thêm vài người giúp đỡ. Một mình tôi không đủ sức đối phó với Ninh Khương.\”
Nghe vậy cũng hợp lý.
Ninh Khương có tài tẩy não người khác, khiến Lệ Minh Chức từ một thiếu gia thông minh bị biến thành một kẻ si tình đến ngớ ngẩn. Giờ khi đã tỉnh ngộ, nếu không có ai canh chừng thì đúng là đáng lo ngại.
Cả hai bước vào cửa hàng, Lệ Minh Chức chọn một bộ vest đen với kiểu dáng cổ điển, chỉ có điều màu sắc trông hơi u ám, trông như một bộ đồ dành cho một giáo sư khắc khổ.
Cảnh Nghi chỉ tay sang bộ bên cạnh: \”Lấy bộ này đi, bộ này đẹp hơn.\”
Đó là một bộ vest màu xám đậm, có những đường may tinh tế, với những điểm nhấn lấp lánh tinh tế ở tay áo và cổ tay dưới ánh sáng của cửa hàng, trông vừa sang trọng vừa thanh lịch.
\”Wow, Cảnh quản gia, mắt nhìn của anh không tệ a!\” Lệ Minh Chức vui vẻ, \”Anh trai tôi mặc bộ này chắc chắn sẽ rất soái.\”
Cảnh Nghi tự hào đón nhận lời khen.
Sau đó, Lệ Minh Chức chọn thêm một chiếc cà vạt họa tiết tối màu và cúc tay áo hình sư tử rồi mang tất cả ra quầy thanh toán. Trong lúc trả tiền, cậu ta có chút ngập ngừng: \” Cảnh quản gia, tôi dùng thẻ của anh trai để mua đồ cho anh ấy, như vậy là đúng không nhỉ?\”