[Hoàn][Song Tính] Trẫm Trở Thành Sủng Phi Của Tôn Tử Bất Hiếu – Ngoại truyện 34: "Hôm nay người phải gọi ta một tiếng bà cụ nội" – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Hoàn][Song Tính] Trẫm Trở Thành Sủng Phi Của Tôn Tử Bất Hiếu - Ngoại truyện 34: "Hôm nay người phải gọi ta một tiếng bà cụ nội"

Ngoại truyện 34: \”Từ bụng ai chui ra thì theo vai vế người đó, hôm nay người phải gọi ta một tiếng bà cụ nội\”

Vào năm bảy tuổi, nó đã nhìn thấu bí mật lớn nhất trong toàn bộ hoàng cung, thậm chí là thiên hạ:

\”Hôm nay trong phòng không có người ngoài, người phải gọi ta một tiếng Bà cụ nội.\”

Lễ nghi hoàng gia vô cùng rườm rà, nhưng Trần Chấp và Trần Liễm Vụ luôn ngăn cản những quy tắc dư thừa đó cho con gái, bọn họ chỉ có một mụn con gái, không cần bày ra những kiểu cung kính cha con quân thần.

Vì vậy khi Trần Lâm Giản bốn tuổi, có thể ngồi cùng cha và phụ hoàng ở yến tiệc trong cung, song vẫn được hoàng đế trên ngai vàng cuốn vào tay áo ôm vào lòng.

Năm nay Nhạc viện trong cung thu nhận được một cầm sư cực kỳ giỏi, lúc này đàn tranh được bày ngay ngắn ở chính giữa yến tiệc, một khúc độc tấu vang lên.

Trần Lâm Giản ở trên nhìn đến ngây người.

\”Lau nước miếng đi.\” Trần Liễm Vụ đang cùng Trần Chấp thưởng rượu với quần thần, uống rượu cũng không quên liếc nhìn công chúa trong lòng, trêu chọc một câu.

Trần Lâm Giản không để ý đến y nói hươu nói vượn, nó đang ra dáng lắm mà!

Đến khi cầm sư xuống đài, dư âm vẫn còn văng vẳng. Trần Lâm Giản mới quay đầu lại, kéo kéo tay áo Trần Chấp bên cạnh, \”Cha.\”

\”Ừ?\” Trần Chấp đặt chén rượu xuống, hơi nghiêng người nhẹ nhàng hỏi nó.

\”Bài Bồ Tát Man kia viết có phải chính là cái này không?\”

Trần Lâm Giản tuổi còn nhỏ đã có trí nhớ phi thường, ngày thường ngoài sự dạy dỗ của phụ hoàng và cha còn tự tìm sách nhàn rỗi để đọc, Trần Chấp nhất thời không biết nó nói bài nào, ánh mắt có ý bảo nó ngâm ra cho hắn nghe.

\”Ai tranh nhất lộng Tương Giang khúc, thanh thanh tả tận Tương tam lục. Tiêm chỉ thập tam huyền, tế tương u hận truyền.\” Trần Lâm Giản chỉ ngâm nửa bài đầu, có lẽ nó cũng mơ hồ biết rằng những lời phía sau không thích hợp với tuổi của mình để ngâm.

Trần Chấp cười, không biết nên khen nó tuổi nhỏ đã uyên bác hay nên nói nó không lo việc chính đáng — mới bốn tuổi, ngay cả \”Xuân Từ\” của Yến Tiểu Sơn cũng đã xem rồi.

\”Phải, khúc đàn vừa rồi là \’Tương Giang Oán\’.\” Cuối cùng Trần Chấp vẫn cười cho qua, cảm thấy lứa tuổi ngây thơ như vậy không nên quá gò bó, thế là vỗ vỗ cái đầu nhỏ của con gái, rồi quay người nâng chén xã giao với các quan thần.

Trần Lâm Giản ngây người nhìn xuống đài, khoảng không vừa nãy còn âm thanh trong trẻo lượn lờ giờ đã thay bằng nhạc cụ và vũ nữ.

\”Thích tiếng đàn à?\” Đang ngẩn ngơ thì nghe thấy một tiếng đột ngột, Trần Liễm Vụ hỏi bên tai con bé.

Bốn năm qua người ngày ngày mang theo nó cuối cùng vẫn là Phụ Hoàng, không ai hiểu con gái bằng Trần Liễm Vụ.

Trần Lâm Giản gật đầu, \”Hay ạ.\”

Trần Liễm Vụ hỏi đứa nhỏ vẫn còn chưa nhận thức rõ một câu, \”Ngươi thích nghe tiếng đàn như vậy, hay là muốn trở thành người có thể gảy ra tiếng đàn như vậy?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.