Hơn chín giờ sáng.
Trong phòng ngủ tối lờ mờ, ánh nắng bên ngoài đều bị chặn lại bởi tấm màn dày nặng không một kẽ hở.
Trên giường lớn, một đoạn cánh tay trắng như ngọc nằm trên ga giường màu xám nhạt, tay kia buông thõng xuống mép giường, đầu ngón tay hơi đỏ gần chạm vào thảm.
Cậu ôm chăn rúc trong góc, làn da trần trụi trắng đến nỗi chói mắt chi chít dấu hôn màu đỏ tía.
Đậm nhạt không đều.
Ngay cả lỗ tai dưới mái tóc đen lòa xòa cũng có dấu hôn uốn lượn.
Chăn lụa mỏng màu xám đắp trên người tôn lên đường cong cơ thể, bờ vai ưu mỹ như cánh bướm xòe rộng kéo xuống vòng eo thon nhỏ, chăn mỏng bằng tơ lụa mềm mại bó sát eo tạo thành vô số nếp gấp.
Tiếp tục uốn lượn xuống dưới là một chỗ tròn trịa vểnh lên, đôi chân dài thẳng quấn trong chăn, cổ chân lộ ra những dấu hôn đậm nhạt khác nhau.
Trong gian bếp mở ngoài phòng ngủ, nam sinh tóc vàng cởi trần mặc quần jean cúi đầu nếm cháo, khi thấy đã vừa miệng thì nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ rồi bước vào trong ánh đèn dìu dịu.
Lục Lê ngước mắt nhìn Khương Nghi ngủ trong góc giường lớn, nhớ lại Khương Nghi đêm qua thì cổ họng bất giác thít chặt.
Đến cuối cùng Khương Nghi mềm như nước, lệ rơi lã chã, toàn thân ướt sũng, chóp mũi ửng đỏ còn cả người lại hiện ra màu hồng phấn, vừa đáng yêu vừa đáng thương, lúc cắn khiến người ta hưng phấn tột độ.
Lục Lê đi tới ngồi xổm trước giường rồi cúi đầu đặt cánh tay rũ xuống của Khương Nghi lên giường, chợt phát hiện ngón tay cậu nhúc nhích, cuộn mình mấy lần như sợ hãi trong vô thức.
\”……\”
Lục Lê ngồi xổm nhướng mày nhìn Khương Nghi đang nhắm nghiền mắt.
Tóc đen mềm mượt lòa xòa trên lông mày, bờ môi như bị mút trầy da làm sắc môi nhợt nhạt trở nên đỏ mọng, hàng mi dài rậm cong vút chớp nhẹ.
Dường như nhịn không được nên lông mi run rẩy mấy lần.
Lục Lê dụi vào chóp mũi cậu rồi gọi một tiếng \”Bé ngoan\”.
Bé ngoan không thèm để ý hắn.
Mà nhắm tịt mắt lại, mũi còn hơi đỏ đỏ.
Lục Lê định hôn cậu nhưng lại bị Khương Nghi mở mắt ra ấn đầu xuống, nhìn hắn chằm chằm rồi cảnh giác nói bằng giọng khàn khàn: \”Không được tới đây——\”
Lục Lê liếm môi, nghe lời không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt xanh nhìn xoáy vào cậu.
Hắn sợ Khương Nghi thẹn quá hoá giận đuổi mình ra, thế là bắt chước Arno lúc mới quen cậu, nghiêng đầu dỗ dành bằng một câu tiếng Anh.
Hắn nói bé ngoan phải bôi thuốc mới được.
Khương Nghi chưa bao giờ nghĩ có ngày cậu sẽ cảm thấy mình có thể chết trên giường.
Khóc đến khàn cổ họng nhưng người phía sau chỉ cắn vành tai cậu rồi kề vào tai cậu dỗ dành sẽ làm thật nhẹ.
Kết quả đều là giả.