Hai giờ sáng.
Phòng 409 của ký túc xá khoa tài chính.
Một nam sinh ngồi trên ban công.
Con đường dài dưới ký túc xá rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo và lũ côn trùng kêu đêm.
Từ Nhân mơ màng dậy đi toilet suýt nữa giật bắn mình, sợ hãi nhìn nam sinh tóc vàng ngồi dựa vào ghế ngoài ban công.
Từ Nhân ngập ngừng gọi tên cậu bạn cùng phòng mới đến rồi hỏi hắn có phải thấy khó chịu chỗ nào không.
Khả năng nhớ tên người khác của Từ Nhân không mạnh lắm nhưng lại có ấn tượng vô cùng sâu sắc với cậu bạn cùng phòng này nên muốn quên cũng khó.
Con lai tóc vàng, ngoại hình như người mẫu nước ngoài, vai rộng eo hẹp, chiều cao chắc chắn phải trên 1m88, khí chất lạnh lùng.
Quan trọng nhất là chiều ngày khai giảng đầu tiên, chiếc siêu xe đỗ ở tầng trệt ký túc xá của bọn họ chính là xe chở hành lý cho cậu bạn cùng phòng này.
Nghe nói trên siêu xe còn có tài xế riêng nữa.
Học ngành này hầu hết đều là con nhà có gia thế, Từ Nhân cũng không ngoại lệ, trong giới hắn được xưng tụng là cậu ấm, gia cảnh không hề kém cỏi nhưng cũng chưa đủ bản lĩnh đem siêu xe gần sáu triệu đi chở hành lý. (~21 tỷ)
Nghe giọng người sau lưng, Lục Lê dựa vào ghế nghiêng đầu lạnh nhạt nói không sao.
Từ Nhân suy nghĩ một hồi, hắn mò lấy gói thuốc lá trên bàn học rút ra một điếu rồi ngồi cạnh Lục Lê, làm như quen thuộc hỏi: \”Hút không?\”
Nói xong hắn lại gãi đầu ngượng ngùng nói: \”Tối nay tớ gọi điện cho bạn gái lâu quá, mấy ngày tới các cậu thông cảm nhé……\”
Lục Lê tắt điện thoại đi: \”Không cần.\”
Hắn dừng một lát rồi tỏ vẻ hời hợt nói: \”Người yêu tớ không chịu được mùi thuốc lá.\”
Từ Nhân vỗ đùi, nhịn không được hỏi: \”Người yêu cậu cũng không cho cậu hút thuốc à? Bạn gái tớ cũng vậy đấy!\”
Hắn ngồi xổm trên ban công, không bật hộp quẹt mà cắn điếu thuốc cảm thán: \”Bạn gái tớ thính mũi lắm, tớ mà hút là em ấy ngửi ra ngay.\”
Nói một hồi, Từ Nhân ngồi xổm dưới đất buồn bã nói: \”Nhưng giờ bọn tớ yêu xa, tớ có muốn em ấy quản cũng không được nữa rồi. Lúc nãy tớ xem ảnh chụp của bọn tớ đến rạng sáng, càng xem càng nhớ em ấy. À phải rồi, sao nửa đêm cậu cũng không ngủ thế?\”
Lục Lê dựa vào ghế nhìn thoáng qua màn hình điện thoại trống rỗng, hờ hững nói: \”Không có gì.\”
Một lát sau, hắn chợt hỏi: \”Tối nào cậu cũng gọi điện cho bạn gái à?\”
Từ Nhân ho khan một tiếng, cắn điếu thuốc ngượng ngùng nói: \”Bọn tớ mới hẹn hò chưa bao lâu nên dính nhau lắm……\”
\”Với lại từ hồi cấp ba bọn tớ đã bên nhau rồi, chưa bao giờ xa nhau lâu vậy cả, ai mới hẹn hò cũng vậy thôi……\”
Lục Lê: \”……\”
Từ Nhân chợt nghĩ đến chuyện gì nên càng ngại ngùng hơn: \”Nhưng cũng có thể vì bạn gái tớ bám người lắm, lúc nào cũng bám người lúc nào cũng đáng yêu hết……\”