[Hoàn][Đm] Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân – Chương 27: Thoa thuốc đã thành thói quen – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn][Đm] Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân - Chương 27: Thoa thuốc đã thành thói quen

\”Này! Ngươi!\” Thiếu niên hấp tấp đứng dậy muốn xông tới.

\”Hử?\” Lý Trường Thiên cũng sửng sốt nhưng vẫn ngăn lại thiếu niên, \”Đừng nóng đừng nóng.\”

Yến Thù cầm bát trở lại nói: \”Thuốc này tính hàn, lệnh muội còn nhỏ, uống vào không những trị không hết mà còn mang tật.\”

\”Là như vậy sao……\” Thiếu niên ngây ngốc.

\”Ngươi không đưa muội ấy đi khám sao?\” Lý Trường Thiên hỏi.

Thiếu niên lắc đầu, tiếng nhỏ như muỗi: \”Bạc không đủ nên không khám được, ta chỉ nói triệu chứng bệnh với đại phu rồi cầm thuốc về……\”

Yến Thù ngồi xuống trước mặt tiểu cô nương bị bệnh, sờ lên cái trán nóng hổi của tiểu cô nương, sau đó lại xem lưỡi rồi bắt mạch, hỏi thăm triệu chứng, cuối cùng không nói một lời đi ra ngoài.

Nửa canh giờ sau Yến Thù quay lại, trong tay cầm bình thuốc viên, hắn đưa thuốc cho thiếu niên dặn dò: \”Uống với nước ấm, một ngày ba lần, bảy ngày sẽ lành bệnh.\”

Thiếu niên mừng rỡ, liên tục gọi mấy tiếng ân công, sau đó đi lấy nước ấm.

Yến Thù lại tìm đến người dẫn đầu đám người lưu lạc tha hương này.

Người dẫn đầu là một ông lão, Yến Thù hỏi thăm một chút mới biết được nguyên nhân bọn họ lưu lạc.

Hoài Bắc gặp đại hạn, thiên tai nhân họa, người chết đói khắp nơi, bọn họ vì mạng sống nên phải đưa gia đình về phía Nam lánh nạn.

Yến Thù lấy bạc ra chia cho bọn họ, lại nói: \”Tây Nam đang khởi công xây dựng thuỷ lợi và chiêu mộ binh lính, các ngươi tới đó có thể dừng chân an cư.\”

Tất cả mọi người vô cùng cảm kích, vây quanh Yến Thù cám ơn liên tục.

Rời khỏi miếu hoang, Lý Trường Thiên và Yến Thù về khách điếm, nhớ tới chuyện vừa rồi Lý Trường Thiên nhịn không được hỏi: \”Thì ra ngươi còn biết y thuật à?\”

Yến Thù thản nhiên đáp: \”Gia phụ làm nghề y nên ta cũng biết chút ít.\”

Lý Trường Thiên huýt sáo: \”Khiêm nhường quá vậy? Không hổ là Tuần sát sứ đại nhân.\”

\”……\” Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên nói, \”Thật ra lần này ta phụng mệnh xuất hành có liên quan đến đại hạn Hoài Bắc\”.

\”Hả? Là sao?\” Lý Trường Thiên hỏi.

\”Hoài Bắc đại hạn, triều đình phát chẩn mười vạn lượng bạc.\”

\”Đây là chuyện tốt mà.\”

\”Thế nhưng……\” Ánh mắt Yến Thù lạnh đi, \”Mười vạn lượng bạc đang vận chuyển trên đường thì vô duyên vô cớ biến mất, Binh bộ Thị lang Từ đại nhân phụ trách vận chuyển ngân lượng và ba mươi ba Cẩm y vệ đi theo đều không thấy bóng dáng.\”

\”A? Cái gì? Biến mất là có ý gì?\” Lý Trường Thiên kinh ngạc, \”Có phải là bị trộm hoặc bị cướp không?\”

Yến Thù lắc đầu: \”Không nói tới Cẩm y vệ ai nấy đều là cao thủ không thể khinh thường, lại nói nếu bị trộm bị cướp thì phải ngay lập tức báo về triều đình, nhưng bọn họ lại đột nhiên mất tích toàn bộ, không tin tức, người không tìm thấy, ngân lượng cũng chẳng tìm được.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.