Trans: Thuỷ Tích
Cho dù tin tức đêm đó bị chặn lại nhưng Sở Dịch Lan đánh Chu Đường Tư, kích thích tới cỡ nào?
Vẫn có vài người không giữ được miệng, chỉ cần có tiếng gió truyền ra thì tiếng tăm bị mất sạch nhất định là Chu Đường Tư.
Mà kẻ khởi xướng mọi chuyện là ai?
Nếu không có Chu Đường Tư cản lại, bà Chu đã xé chết Trịnh Ca rồi.
\”Đồ khốn trời đánh, không làm đàn ông mà lại muốn làm hồ ly tinh! Vậy giữ thứ dưới đũng quần lại để làm gì? Cắt đi luôn cho rồi! Quý nữ nhà giàu, thiếu gia danh môn, Đường Tư nhà tôi muốn dạng gì mà không có? Lại cứ khăng khăng muốn đâm đầu vào một con hát!\” Ngày thường bà Chu quý phái lịch sự nhưng một khi chua ngoa thì cũng không thể nào đỡ nổi. Lúc bà ta đi ngang qua cửa phòng bệnh mắng vài câu, hai người trong phòng bệnh đều có thể nghe thấy.
\”Yếu ớt như vậy làm đàn ông gì chứ!\” Bà Chu rống lên một câu cuối rồi nổi giận đùng đùng rời đi.
Trịnh Ca ngồi bên giường, bàn tay cầm cái muỗng sứ đều đang run rẩy.
Trịnh Ca tìm đến mấy ngày liên tiếp, ban đầu Chu Đường Tư còn có thể nghe lời bà nội mình không gặp nhưng Trịnh Ca vừa nhắn tin lại gọi điện thoại, khóc lóc thê thảm, cuối cùng Chu Đường Tư lại không nỡ.
Bà Chu vừa nhìn thấy Trịnh Ca bị hai vệ sĩ cản lại, nước mắt lòa xòa đầy mặt lập tức nổi giận, \”Ai không biết còn tưởng là cậu sắp chết rồi đấy!\”
Nếu không phải Chu Đường Tư xuất hiện đúng lúc kéo Trịnh Ca quay về phòng bệnh, thì với sức chiến đấu yếu ớt đó của Trịnh Ca chắc chắn sẽ bị bà cụ nghiền thành bột phấn.
Nhưng dù là vậy, bầu không khí giữa hai người cũng không vui sướng dễ chịu như trước nữa.
Trong không khí tràn ngập xấu hổ.
Chu Đường Tư không phải thua đơn giản, mà là bị Sở Dịch Lan vừa giẫm vừa đá ngay trước mắt bao người. Đương nhiên Trịnh Ca cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu, Thẩm Liên chỉ thiếu chút khiến mặt hắn ta nở hoa. Hai người cùng ngậm đắng nuốt cay lại không thể nào giả vờ thương tiếc cho nhau được.
Vào lúc mất đi toàn bộ đá kê chân, hai người mới phát hiện con đường dưới chân thật sự quá khó đi.
\”Chắc là bà nội ghét em lắm.\” Bỗng nhiên Trịnh Ca mở miệng.
Trước kia mỗi lần hắn ta dùng giọng điệu buồn bã tủi thân như vậy, Chu Đường Tư đều sẽ vô cùng đau lòng. Nhưng giờ phút này nghe tới lại không chút động lòng, thậm chí còn có một chút bực bội.
\”Tôi có thể làm gì đây?\” Chu Đường Tư nhìn ra ngoài cửa sổ: \”Trịnh Ca, đó là người một tay nuôi nấng tôi tới lớn.\”
\”Đường Tư, em không có ý…\”
\”Em đừng khóc.\” Chu Đường Tư lạnh lùng ngắt ngang: \”Không có gì hay để khóc cả.\”
Toàn bộ âm thanh của Trịnh Ca bị nhét ngược trở vào trong cổ họng. Gió hè ấm áp, hắn ta lại cảm thấy trên người liên tục tỏa ra hơi lạnh.


