[Hoàn] Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác – 059. Thời đại xem mặt – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn] Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác - 059. Thời đại xem mặt

Trans: Thuỷ Tích

Lâm Phú là nam số một trong <Liệt Hỏa>, sắm vai nam chính Phong Chính, một trong các ngôi sao mới theo phái thực lực hiện nay. Ba mẹ, thậm chí ông nội đều là diễn viên gạo cội, điều kiện không tồi, lại có thiên phú bẩm sinh, diện mạo cũng ổn cho nên có lượng fan hùng hậu, người qua đường cũng rất có thiện cảm.

Con đường đi đến trấn nhỏ xóc nảy lại dài đằng đẵng. Trong lúc lên đường, ekip đoàn phim có dừng lại một lúc, không phải uống nước nghỉ ngơi mà là ôm thân cây nôn mửa.

Cuối cùng, Thẩm Liên đã nhìn hiểu, tối hôm qua tụ tập đi nhậu phải không?

Biết đường dài còn uống rượu, gan dạ thật, Thẩm Liên nghĩ thầm.

Có lẽ là vẻ mặt kính nể của y quá rõ ràng, Triệu Văn Thư quay đầu nhìn thấy như muốn nói gì đó lại nhịn xuống.

Tối hôm qua Sở Dịch Lan dặn dò anh ta rồi, không được cho Thẩm Liên biết, cho nên Triệu Văn Thư đã khóa miệng mấy người biên kịch phó đạo diễn, nói là đầu tư còn chưa xác định đừng nói lung tung ra ngoài.

Gió mát cuốn theo cát bụi dưới mặt đất, bên hàng liễu cong cong khẽ đong đưa, Thẩm Liên nhìn thấy một biên kịch sắp nằm liệt dưới đất mà không nhịn được cười. Triệu Văn Thư liếc nhìn, lập tức cảm nhận được bóng dáng của \”Lục Tiểu Khai\”.

Chạng vạng, đoàn người đến trấn nhỏ.

Vừa xuống xe, Thẩm Liên đã ngửi được mùi rễ bắp bị đốt trọi trong không khí, chủ sạp đồ ăn ven đường đang vây quanh bếp lò nhóm lửa nấu cơm.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, đường phố uốn lượn mất trật tự, nhà ở tự xây hai bên đường nằm rải rác không quy tắc, trong ống khói từng làn khói nhẹ toả ra, cụ già lớn tuổi ngồi trên bệ cửa hớp thuốc lá sợi nhìn bọn họ chằm chằm, mặt trời lặn phủ cho mặt đất gập ghềnh một màu vàng rực rỡ, tiếng cười đùa vui vẻ của đám trẻ. Đây là cảnh tượng trong mộng của rất nhiều người.

Giang Dữu muốn ăn kem, kết quả lao vào quầy bán quà vặt, loại tốt nhất cũng chỉ là một cây kem đá.

\”Ăn tạm đi.\” Thẩm Liên xoa nhẹ đầu Giang Dữu, \”Đợi quay xong, anh mua cho cô cả một thùng Häagen-Dazs.\”

Cũng may nơi này có một quán cơm trông cũng ổn, có lẽ là chuyên phục vụ cho du lịch nông thôn, giá cả hợp lý, dùng gà vườn, rau củ cũng là rau dưa tươi mới trồng trong sân nhà mình.

Toàn bộ đồ ăn được bưng lên bàn, lại đợi thêm khoảng mười phút, Lâm Phú và các diễn viên khác cũng lục tục tiến vào.

Năm nay Lâm Phú hai mươi bảy tuổi, mặc một thân hàng hiệu, quần túi hộp màu đen phối với áo phao màu xanh lam, đội mũ, tiến vào hô một tiếng \”đạo diễn Triệu\”. Sau đó ngồi xuống một chỗ trống bên cạnh, ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với Thẩm Liên.

Lâm Phú không được xem như là \”soái ca\” vừa nhìn đã phải kinh ngạc vì vẻ ngoài nhưng nói thế nào nhỉ? Có đôi khi \”soái\” lại là một loại cảm giác.

Người này tháo mũ ra, mặt mày trong sáng sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ, lúc cười, một bên khóe miệng sẽ nhếch lên trông hơi vô lại.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.