Trans: Thuỷ Tích
Phùng Duyệt Sơn xem không hiểu sóng ngầm giữa hai người đã bắt đầu tuôn trào, chỉ là cười nhạo: \”Ôi chao, người này được anh chăm không tồi nha, tươi ngon mọng nước.\”
Chỗ nào là tôi chăm, Sở Dịch Lan thầm nghĩ. Thẩm Liên rất biết hưởng thụ, cả ngày dỗ dì Phân vui tươi hớn hở, tủ lạnh vốn một tuần phải đổi một lần, gần đây mới ba ngày đã trống không, y tẩm bổ không thiếu một bữa nào.
Phía sau Sở Dịch Lan còn có hai người đàn ông, đều là người không tầm thường, phân biệt gọi là Ninh Tư Hàm và Chu Nguyên Lâm. Một người khiêm tốn toát ra vẻ quý ông, một người quần là áo lượt, đều là bạn bè thân thiết của Sở Dịch Lan.
Tầm mắt Thẩm Liên vẫn tỉnh bơ theo sát Sở Dịch Lan, sau đó xác định một chuyện: Người đàn ông không để ý tới Trịnh Ca.
Điều này làm Thẩm Liên rất hài lòng.
Điều duy nhất Trịnh Ca có thể khiến Thẩm Liên phải chú ý tới, chính là thái độ Sở Dịch Lan dành cho hắn ta.
Sau một thời gian tiếp xúc, Thẩm Liên cảm thấy Sở Dịch Lan không phải là một người mắt mù.
Cho nên có một lời giải thích khá hợp lý, chính là Trịnh Ca xuất hiện đúng vào lúc Sở Dịch Lan yếu ớt nhất. Thật ra vào thời điểm đó, ai xuất hiện đối với Sở Dịch Lan cũng không có gì khác nhau cả, anh chỉ là vừa lúc cần một sợi dây thừng để bám víu vào mà trèo lên thôi.
Trịnh Ca được cụ thể hoá thành như vậy, mới may mắn nhận được sự săn sóc từ Sở Dịch Lan.
Nhưng thứ này không phải thích, lại càng không phải là yêu.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu lầm, bao gồm cả bản thân Trịnh Ca.
Dường như Sở Dịch Lan vừa xuất hiện, hắn ta đã vô thức trốn ra phía sau Chu Đường Tư, tựa như rất muốn vạch rõ giới hạn vậy.
Càng buồn cười chính là tên khốn Chu Đường Tư cũng phối hợp che chở Trịnh Ca, dọn sẵn trận địa nghênh đón địch mà nói một câu \”Có anh đây.\”
Phùng Duyệt Sơn không nghe thấy họ nói gì nhưng lại nhìn thấy cả quá trình khiến người căm ghét này, lập tức mắng: \”Ai để ý tới bọn họ chứ?\”
Đừng mong ngóng mấy người Phùng Duyệt Sơn sẽ có hảo cảm với Trịnh Ca. Con mẹ nó, người này rất không có lương tâm, từ khi mặt Dịch Lan gặp chuyện ngoài ý muốn tới giờ, hắn ta đã hỏi thăm mấy lần? Làm như anh em của họ là con thú dữ ăn thịt người không bằng.
Ánh mắt Sở Dịch Lan khẽ nhúc nhích, gần đây… Hình như anh không còn nghĩ tới Trịnh Ca nữa rồi.
Thẩm Liên chiếm giữ quá nhiều suy nghĩ và thời gian của anh. Cho dù không gặp mặt, thì đoá hoa tươi vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy như đang nhắc nhở anh có một người như thế tồn tại.
Nhiệt tình, lại to gan.
Mà gương mặt Trịnh Ca, cũng dần trở nên mơ hồ.
Cũng không phải là có mới nới cũ mà là sau khi giảm đi sự tập trung thì Sở Dịch Lan càng cảm nhận được một cách rõ ràng hơn, anh đối với Trịnh Ca càng nhiều là biết ơn vì một câu nói \”Em sẽ ở bên cạnh anh\” năm đó mà thôi.