[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 1 – 25. Ngày mưa – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 1 - 25. Ngày mưa

Edit : Sa Nhi
==============

Người bên ngoài đang nói cái gì, Triệu Ngu đã không thể nghe lọt một chữ.

Chuyện cũ lần lượt hiện lên trước mắt cô một lần nữa, suy nghĩ của cô cũng đã bị kéo xa tận nơi nào, đến khi cô hoàn hồn lại, Hứa Thừa Ngôn cũng đã đẩy cửa bước vào.

Thời điểm ánh đèn được bật lên một lần nữa, trên mặt cô đã lại là nụ cười xán lạn đắc ý.

Lại một lần nữa làm trò thay đổi quần áo trước mặt cô, Hứa Thừa Ngôn nói: “Chúng tôi lên tầng 5, cô tự về đi.”

Triệu Ngu cười rất tươi: “Hứa tổng yên tâm, tôi sẽ không cố ý chạy đến trước mặt Hứa phu nhân tương lai làm trò đâu.”

Hứa Thừa Ngôn cũng cười: “Có đến cũng chẳng sao.”

Chính xác mà nói, là hắn sẽ chẳng sao, quan hệ của hắn và Trang Diệc Tình sẽ không bởi vậy mà có gì thay đổi, còn về phần sẽ có ảnh hưởng gì đến Triệu Ngu, vậy thì đã không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.

Chờ đến khi bên ngoài vắng người, Triệu Ngu mới bước ra khỏi phòng thử đồ.

Để đề phòng Trang Diệc Tình phát hiện, cô còn đeo cả khẩu trang.

Trên người vẫn còn mùi tanh của tinh dịch, váy còn có dấu vết màu trắng, cô chỉ có thể vào toilet xử lý qua thân thể một chút, cũng rửa sạch mảnh vải che trước ngực rồi hong khô.

Loanh quanh hơn nửa ngày, khi cô đi ra, lại vừa vặn nhìn thấy qua mặt kính hình tròn ở chính giữa đại sảnh, là Hứa Thừa Ngôn cùng Trang Diệc Tình một trước một sau tiến vào thang máy

“Áo cưới của vị Trang tiểu thư kia thật sự quá đẹp, tôi cũng thích quá.”

“Dùng tiền đắp mà còn không đẹp mới là lạ. Nghe nói nhà bọn họ kinh doanh vàng bạc đá quý đấy, bảo sao có thể đính kim cương như vậy lên váy. Loại váy cưới này ấy à, mấy con đỗ nghèo khỉ như chúng ta dù có không ăn không uống tích cóp cả đời cũng không mua nổi đâu, chậc chậc, có tiền đúng là tốt thật.”

Nghe hai nhân viên cửa hàng nhỏ giọng bàn tán, Triệu Ngu không nhịn được mà thầm cười nhạo một tiếng.

Có tiền đúng là rất ghê gớm, còn có thể tùy ý giẫm đạp lên tôn nghiêm, thậm chí là cả sinh mệnh của người khác dưới chân.

Thời tiết đã dần nóng bức, trong tiệm cũng mở cả điều hòa.

Gió mát phe phẩy thổi qua, nhưng cô lại chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, tứ chi bủn rủn, chỉ có thể kéo lấy đôi chân đã nhũn ra, dịch từng bước một đến ghế sofa, chậm rãi ngồi xuống.

Vốn tưởng rằng xa cách 3 năm, khi gặp lại kẻ mình hậu đến thấu xương, cô cũng nhất định có thể bảo trì bình tĩnh. Đáng tiếc, cô đã đánh giá bản thân quá cao.

Hận thù, đau đớn, hối tiếc, tất cả đều mãnh liệt ập tới vào giờ phút này, hung hăng xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của cô, làm cô suýt chút nữa đã sụp đổ ngã trên mặt đất. 

Có vẻ là đã thấy cô ngồi quá lâu, có nhân viên cửa hàng đi tới, lễ phép hỏi xem cô có cần hỗ trợ hay không.

Triệu Ngu lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.